Thập Niên 70 Kỳ Ba Người Một Nhà
Chương 51:
Trí Xỉ Bất Thị Bệnh
16/06/2024
Bên dưới có người đồng ý, có người không đồng ý, Tống Hành xua tay, nghiêm mặt nói tiếp.
"Ngoài ngô ra, chủ nhiệm Từ còn nói nếu đại đội có trứng gà, gà vịt gì đó, bên đó sẽ thu mua hết với giá thị trường. Chúng ta là hợp tác xã của đại đội trực tiếp liên kết với bọn họ, hoàn toàn phù hợp với chính sách, phù hợp với hướng phát triển."
Nghe đến đây, mắt mọi người càng sáng hơn.
Trứng gà bán bên ngoài được bốn xu một quả, nhưng trạm thu mua chỉ cho ba xu, quả nhỏ hơn thì hai xu, còn gà mái già thì 1 đồng rưỡi một cân...
Hai điều kiện hấp dẫn được đưa ra, rất nhanh, đại đội đã đồng ý bán ba tấn ngô non, mọi người đều vui vẻ.
"Khụ khụ, được rồi, chuyện tốt đã bàn xong, bây giờ chúng ta nói đến chuyện không vui." Tống Hành ho nhẹ, đưa mắt nhìn xuống dưới, lướt qua những gương mặt quen thuộc.
Mọi người: "?"
"Năm nay nếu như muốn bán ra nhiều ngô như vậy, thì những ai có thói quen lượn lờ ngoài ruộng ngô thì đừng có bén mảng đến đó nữa."
Mọi người đều nhìn Tống Hành với vẻ mặt kỳ quái, nghe anh tận tình khuyên nhủ và cảnh cáo.
Ơ kìa, bình thường, người hay lượn lờ nhất chẳng phải là người đang đứng trên đó sao?
Tống Hành thản nhiên coi như không thấy những ánh mắt kỳ quái đó, với kinh nghiệm của người từng trải, anh nói:
"Vì vậy, chúng ta phải tăng cường phòng bị. Tôi đã bàn bạc với đội trưởng đội tuần tra rồi, sau này mỗi ngày sau khi tan làm sẽ có người đi tuần tra, người được chọn dĩ nhiên phải là người trung thực, có trách nhiệm, mỗi người mỗi ngày được hai công điểm."
Đội tuần tra được thành lập rất nhanh chóng, ai trong đại đội lười biếng, ai thật thà, ai giả dối, mọi người đều rõ như lòng bàn tay.
Đặc biệt là Tống Hành, vốn là người lười biếng có tiếng, anh rất nhạy bén với những người này, ai cảnh giác cao, ai ngoài mặt thì được nhưng trong lòng thì không ra sao, anh đều nắm rõ như lòng bàn tay, chẳng mấy chốc đã lập xong danh sách.
Mỗi đêm chia làm hai ca, từ tám giờ đến một giờ một ca, từ một giờ đến sáu giờ một ca, mỗi người mỗi ca hai công điểm, dựng một cái lều ngay tại ruộng ngô mà ngủ.
Nói thì nói vậy, nhưng trong đại đội, người thật thà, sẵn sàng cống hiến rất nhiều, người được chọn đều là những người ưu tú.
Đương nhiên, đó chỉ là bề nổi.
Còn âm thầm thì...
"Em, em ở đây."
Một đứa trẻ tầm mười tuổi, mặc bộ quần áo đầy vết vá, khuôn mặt lấm lem bụi bẩn sau một ngày chơi đùa, vẻ mặt nghiêm túc pha chút hào hứng.
Mấy đứa trẻ túm tụm lại, đầu chụm vào nhau, thì thầm bàn bạc.
"Vậy em đi phía mương nước, em đi chỗ cây đào lớn..."
Mấy đứa trẻ phân chia nhiệm vụ cho nhau.
"Em, em đi cùng Tiểu Đào Đào." Một cậu bé khoảng năm, sáu tuổi hào hứng giơ tay, để lộ hàm răng trắng đều.
"Gian xảo quá đấy, Hắc Tử." Những đứa trẻ khác trừng mắt.
"Không được, tớ và A Xảo sẽ đi cùng Đào Đào, ba chúng tớ đi chung, còn các cậu tự chọn đi." Tiểu Ny, một cô bé tóc thắt hai bím, mặc áo màu xám đứng dậy, hừ lạnh một tiếng, nhìn lũ con trai không đáng tin cậy bằng ánh mắt khinh thường.
"Đừng quên nhiệm vụ hôm nay là gì!"
Mấy đứa con trai ngượng ngùng, bĩu môi tiếp tục bàn bạc, thi thoảng lại xen lẫn tiếng càu nhàu khe khẽ.
"A Xảo hung dữ quá, sau này ế chồng cho coi."
"Quốc Khánh, em gái cậu hung dữ thế, tội nghiệp cho cậu quá."
"May quá em gái tớ không hung dữ."
...
"Mấy cậu đang nói gì đấy?" Tiểu Ny chống nạnh, trừng mắt.
Mấy cậu con trai lập tức tản ra.
"Tớ đi đây, đi đây."
"Tớ đi tuần tra trước đây."
"Ngoài ngô ra, chủ nhiệm Từ còn nói nếu đại đội có trứng gà, gà vịt gì đó, bên đó sẽ thu mua hết với giá thị trường. Chúng ta là hợp tác xã của đại đội trực tiếp liên kết với bọn họ, hoàn toàn phù hợp với chính sách, phù hợp với hướng phát triển."
Nghe đến đây, mắt mọi người càng sáng hơn.
Trứng gà bán bên ngoài được bốn xu một quả, nhưng trạm thu mua chỉ cho ba xu, quả nhỏ hơn thì hai xu, còn gà mái già thì 1 đồng rưỡi một cân...
Hai điều kiện hấp dẫn được đưa ra, rất nhanh, đại đội đã đồng ý bán ba tấn ngô non, mọi người đều vui vẻ.
"Khụ khụ, được rồi, chuyện tốt đã bàn xong, bây giờ chúng ta nói đến chuyện không vui." Tống Hành ho nhẹ, đưa mắt nhìn xuống dưới, lướt qua những gương mặt quen thuộc.
Mọi người: "?"
"Năm nay nếu như muốn bán ra nhiều ngô như vậy, thì những ai có thói quen lượn lờ ngoài ruộng ngô thì đừng có bén mảng đến đó nữa."
Mọi người đều nhìn Tống Hành với vẻ mặt kỳ quái, nghe anh tận tình khuyên nhủ và cảnh cáo.
Ơ kìa, bình thường, người hay lượn lờ nhất chẳng phải là người đang đứng trên đó sao?
Tống Hành thản nhiên coi như không thấy những ánh mắt kỳ quái đó, với kinh nghiệm của người từng trải, anh nói:
"Vì vậy, chúng ta phải tăng cường phòng bị. Tôi đã bàn bạc với đội trưởng đội tuần tra rồi, sau này mỗi ngày sau khi tan làm sẽ có người đi tuần tra, người được chọn dĩ nhiên phải là người trung thực, có trách nhiệm, mỗi người mỗi ngày được hai công điểm."
Đội tuần tra được thành lập rất nhanh chóng, ai trong đại đội lười biếng, ai thật thà, ai giả dối, mọi người đều rõ như lòng bàn tay.
Đặc biệt là Tống Hành, vốn là người lười biếng có tiếng, anh rất nhạy bén với những người này, ai cảnh giác cao, ai ngoài mặt thì được nhưng trong lòng thì không ra sao, anh đều nắm rõ như lòng bàn tay, chẳng mấy chốc đã lập xong danh sách.
Mỗi đêm chia làm hai ca, từ tám giờ đến một giờ một ca, từ một giờ đến sáu giờ một ca, mỗi người mỗi ca hai công điểm, dựng một cái lều ngay tại ruộng ngô mà ngủ.
Nói thì nói vậy, nhưng trong đại đội, người thật thà, sẵn sàng cống hiến rất nhiều, người được chọn đều là những người ưu tú.
Đương nhiên, đó chỉ là bề nổi.
Còn âm thầm thì...
"Em, em ở đây."
Một đứa trẻ tầm mười tuổi, mặc bộ quần áo đầy vết vá, khuôn mặt lấm lem bụi bẩn sau một ngày chơi đùa, vẻ mặt nghiêm túc pha chút hào hứng.
Mấy đứa trẻ túm tụm lại, đầu chụm vào nhau, thì thầm bàn bạc.
"Vậy em đi phía mương nước, em đi chỗ cây đào lớn..."
Mấy đứa trẻ phân chia nhiệm vụ cho nhau.
"Em, em đi cùng Tiểu Đào Đào." Một cậu bé khoảng năm, sáu tuổi hào hứng giơ tay, để lộ hàm răng trắng đều.
"Gian xảo quá đấy, Hắc Tử." Những đứa trẻ khác trừng mắt.
"Không được, tớ và A Xảo sẽ đi cùng Đào Đào, ba chúng tớ đi chung, còn các cậu tự chọn đi." Tiểu Ny, một cô bé tóc thắt hai bím, mặc áo màu xám đứng dậy, hừ lạnh một tiếng, nhìn lũ con trai không đáng tin cậy bằng ánh mắt khinh thường.
"Đừng quên nhiệm vụ hôm nay là gì!"
Mấy đứa con trai ngượng ngùng, bĩu môi tiếp tục bàn bạc, thi thoảng lại xen lẫn tiếng càu nhàu khe khẽ.
"A Xảo hung dữ quá, sau này ế chồng cho coi."
"Quốc Khánh, em gái cậu hung dữ thế, tội nghiệp cho cậu quá."
"May quá em gái tớ không hung dữ."
...
"Mấy cậu đang nói gì đấy?" Tiểu Ny chống nạnh, trừng mắt.
Mấy cậu con trai lập tức tản ra.
"Tớ đi đây, đi đây."
"Tớ đi tuần tra trước đây."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.