Thập Niên 70: Lại Kết Hôn Thêm Lần Nữa
Chương 4
Tinh Nguyệt Tương Tuỳ
14/01/2024
Bọn họ vốn đã có thành kiến với những “phần tử xấu” phải xuống chuồng bò cải tạo như Vinh Chiêu Nam.
Bên trên đã ra chỉ thị là phải theo dõi những “phần tử xấu” này để bọn họ tuân theo kỷ luật, tích cực làm việc, cải tạo tư duy.
Không ngờ phần tử xấu này còn dám chà đạp nữ thanh niên trí thức!
Đánh chết cũng không quá đáng chút nào!
Tình hình bây giờ không khác gì chọc vào tổ ong vò vẽ, mỗi người trong thôn đều tràn đầy phẫn nộ mà cầm lấy cuốc xẻng tấn công Vinh Chiêu Nam.
Sát khí lạnh lùng loé lên trong đôi mắt của Vinh Chiêu Nam, anh siết chặt nắm tay đang nổi gân xanh.
Nhưng khi nhìn những thanh niên trí thức cùng người trong thôn vọt lại đây, anh bỗng nhiên buông lỏng nắm đấm.
Người đàn ông bình tĩnh nhắm mắt lại, trong lòng thầm cười tự giễu-ha.
Trên chiến trường gặp mưa bom bão đạn cũng chưa từng khiến anh bị thương nặng, xem ra hôm nay lại phải đổ máu ở đây rồi.
Nhưng ngay sau đó anh bỗng nhiên cảm giác được mình bị người khác kéo ngược lại ra phía sau.
Cô gái đang dựa vào ngực mình hiện tại đã đứng chắn ở phía trước, hét vào mặt những người đang lao về phía anh_
“Dừng lại, anh ấy không cưỡng hiếp tôi, chúng tôi đang qua lại với nhau!”
Tiếng hét này như sấm sét giữa trời quang, đánh thẳng vào đầu những người đang phẫn nộ trong phòng.
Mọi người đều thấy choáng váng, cuốc xẻng giơ lên đều bị đóng băng giữa không trung.
Trong mắt Đường Trân Trân hiện lên vẻ kinh ngạc, sau đó đầu óc cô ta vội xoay chuyển, bày ra vẻ như không dám tin_
“Ninh Viện, cô nói cái gì cơ, cô đang qua lại với phần tử xấu này ư….Quần áo trên người cô…Là của hắn!”
Ha, không ngờ đồ ngu xuẩn này lại mềm lòng mà che chở cho Vinh Chiêu Nam.
Tốt nhất là chỉ tiêu được về thành phố vĩnh viễn không tới phiên cô.
Ninh Viện lạnh lùng nhìn cô ta: “Đúng vậy, chúng tôi đang qua lại với nhau, anh ấy là đối tượng của tôi.”
“Cô điên rồi sao…” Vương Kiến Hoa nhìn chằm chằm vào mặt Ninh Viện, bởi vì không thể tin nên hai mắt trợn to.
Hắn ta đã theo đuổi Ninh Viện lâu như vậy nhưng cô vẫn luôn phớt lờ mình, thậm chí còn tán tỉnh thư ký trẻ nhất đại đội.
Đợt này danh sách quay về thành phố chỉ có hai chỉ tiêu, vậy mà Ninh Viện dựa vào cái gì lại nắm được một suất ở trong tay?
Chỉ vì cô móc nối được với thư ký kia sao?
Trong cơn tức giận hắn ta đã hợp tác với Đường Trân Trân, đánh Ninh Viện bất tỉnh rồi lột trần cô sau đó đưa cô đến phòng của phần tử cải tạo Vinh Chiêu Nam, cuối cùng diễn ra vở kịch này.
Nếu Ninh Viện mất đi thanh danh, cô sẽ không thể vượt qua lần tuyển dụng này để trở về thành phố.
Nhưng đợi qua mười hay mười tám năm nữa, mọi người sẽ quên đi chuyện này, chưa chắc Ninh Viện sẽ không có cơ hội để trở về thành phố, cô chỉ cần chờ một chút là tốt rồi.
Kết quả hiện tại nữ nhân ngu ngốc này lại có cảm tình với Vinh Chiêu Nam, còn nói rằng mình đang qua lại với hắn, cô bị điên rồi sao?
Nếu lấy chồng rồi định cư ở nông thôn, cô sẽ không bao giờ có thể quay lại thành phố được nữa!
Nhưng Vương Kiến Hoa chỉ há miệng thở dốc, cuối cùng vẫn không nói gì.
Một người phụ nữ trung niên đi theo phía sau lại là người đầu tiên chế nhạo_
“Ồ, hoá ra là không chịu nổi cô đơn nên muốn làm giày rách à! Đúng là đồ rẻ tiền, còn thèm đến mức trèo lên giường của phần tử xấu!”
Bà ta là dì ba của Đường Trân Trân, đương nhiên biết cô ta muốn làm gì, lập tức đứng ra bỏ đá xuống giếng.
Nhóm dịch: Nhà YooAhin
Bên trên đã ra chỉ thị là phải theo dõi những “phần tử xấu” này để bọn họ tuân theo kỷ luật, tích cực làm việc, cải tạo tư duy.
Không ngờ phần tử xấu này còn dám chà đạp nữ thanh niên trí thức!
Đánh chết cũng không quá đáng chút nào!
Tình hình bây giờ không khác gì chọc vào tổ ong vò vẽ, mỗi người trong thôn đều tràn đầy phẫn nộ mà cầm lấy cuốc xẻng tấn công Vinh Chiêu Nam.
Sát khí lạnh lùng loé lên trong đôi mắt của Vinh Chiêu Nam, anh siết chặt nắm tay đang nổi gân xanh.
Nhưng khi nhìn những thanh niên trí thức cùng người trong thôn vọt lại đây, anh bỗng nhiên buông lỏng nắm đấm.
Người đàn ông bình tĩnh nhắm mắt lại, trong lòng thầm cười tự giễu-ha.
Trên chiến trường gặp mưa bom bão đạn cũng chưa từng khiến anh bị thương nặng, xem ra hôm nay lại phải đổ máu ở đây rồi.
Nhưng ngay sau đó anh bỗng nhiên cảm giác được mình bị người khác kéo ngược lại ra phía sau.
Cô gái đang dựa vào ngực mình hiện tại đã đứng chắn ở phía trước, hét vào mặt những người đang lao về phía anh_
“Dừng lại, anh ấy không cưỡng hiếp tôi, chúng tôi đang qua lại với nhau!”
Tiếng hét này như sấm sét giữa trời quang, đánh thẳng vào đầu những người đang phẫn nộ trong phòng.
Mọi người đều thấy choáng váng, cuốc xẻng giơ lên đều bị đóng băng giữa không trung.
Trong mắt Đường Trân Trân hiện lên vẻ kinh ngạc, sau đó đầu óc cô ta vội xoay chuyển, bày ra vẻ như không dám tin_
“Ninh Viện, cô nói cái gì cơ, cô đang qua lại với phần tử xấu này ư….Quần áo trên người cô…Là của hắn!”
Ha, không ngờ đồ ngu xuẩn này lại mềm lòng mà che chở cho Vinh Chiêu Nam.
Tốt nhất là chỉ tiêu được về thành phố vĩnh viễn không tới phiên cô.
Ninh Viện lạnh lùng nhìn cô ta: “Đúng vậy, chúng tôi đang qua lại với nhau, anh ấy là đối tượng của tôi.”
“Cô điên rồi sao…” Vương Kiến Hoa nhìn chằm chằm vào mặt Ninh Viện, bởi vì không thể tin nên hai mắt trợn to.
Hắn ta đã theo đuổi Ninh Viện lâu như vậy nhưng cô vẫn luôn phớt lờ mình, thậm chí còn tán tỉnh thư ký trẻ nhất đại đội.
Đợt này danh sách quay về thành phố chỉ có hai chỉ tiêu, vậy mà Ninh Viện dựa vào cái gì lại nắm được một suất ở trong tay?
Chỉ vì cô móc nối được với thư ký kia sao?
Trong cơn tức giận hắn ta đã hợp tác với Đường Trân Trân, đánh Ninh Viện bất tỉnh rồi lột trần cô sau đó đưa cô đến phòng của phần tử cải tạo Vinh Chiêu Nam, cuối cùng diễn ra vở kịch này.
Nếu Ninh Viện mất đi thanh danh, cô sẽ không thể vượt qua lần tuyển dụng này để trở về thành phố.
Nhưng đợi qua mười hay mười tám năm nữa, mọi người sẽ quên đi chuyện này, chưa chắc Ninh Viện sẽ không có cơ hội để trở về thành phố, cô chỉ cần chờ một chút là tốt rồi.
Kết quả hiện tại nữ nhân ngu ngốc này lại có cảm tình với Vinh Chiêu Nam, còn nói rằng mình đang qua lại với hắn, cô bị điên rồi sao?
Nếu lấy chồng rồi định cư ở nông thôn, cô sẽ không bao giờ có thể quay lại thành phố được nữa!
Nhưng Vương Kiến Hoa chỉ há miệng thở dốc, cuối cùng vẫn không nói gì.
Một người phụ nữ trung niên đi theo phía sau lại là người đầu tiên chế nhạo_
“Ồ, hoá ra là không chịu nổi cô đơn nên muốn làm giày rách à! Đúng là đồ rẻ tiền, còn thèm đến mức trèo lên giường của phần tử xấu!”
Bà ta là dì ba của Đường Trân Trân, đương nhiên biết cô ta muốn làm gì, lập tức đứng ra bỏ đá xuống giếng.
Nhóm dịch: Nhà YooAhin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.