[Thập Niên 70] Làm Mẹ Kế Yếu Đuối Của Nam Chính Trong Niên Đại Văn
Chương 48: Bắt Được Rồi 3
Tửu Tử
19/03/2024
Nhóm Dịch: 1 0 2
Trong ấn tượng của cô, Mạnh Uyển luôn là người ham học và học rất giỏi, khi cô mới về làng, cô đã nghe đến tên Mạnh Uyển, mọi người khi nhắc đến Mạnh Uyển đều so sánh cô ta với những thanh niên trí thức thành phố, là trí thức được gia đình trưởng thôn hết lòng bồi dưỡng.
Hừ.
Đôi môi của Mạnh Thư Uyển ẩn dưới khăn quàng cong lên, cười khẩy, trong mắt đầy băng giá.
Lúc này, một số điều trước đây cô không hiểu được, đột nhiên đều có lời giải thích hợp lý.
Tại sao Mạnh Nham lại muốn cưới cô, tại sao Mạnh Trường Lan lại sẵn sàng giúp người ngoài ép cô gả cho anh ta.
Hóa ra là vì Mạnh Uyển đã cướp mất cuộc đời vốn thuộc về cô.
Họ không dám để cô rời khỏi làng Hoàng Kiều, bởi vì biết đâu một ngày nào đó cô phát hiện ra, làm ầm lên, thì không chỉ Mạnh Uyển bị lộ tẩy mà cả Mạnh Khánh Sơn cũng sẽ mất chức trưởng thôn.
Vì vậy, họ tính toán cưới cô về nhà, như vậy sau này dù cô có phát hiện ra thì cũng chẳng sao, cô đã sinh con đẻ cái, đã là người nhà họ Mạnh, muốn nặn tròn hay vo nát đều do họ quyết định.
Thật thâm độc.
Lòng bàn tay Mạnh Thư Uyển nhói đau.
Cô hận thấu xương.
"Tiểu Uyển." Hạ Đào lo lắng nhìn cô.
Mạnh Thư Uyển hít sâu một hơi, nhỏ giọng nói: "Không sao."
Cô thu hồi ánh mắt, bình tĩnh chờ đợi.
Việc tự giới thiệu vẫn tiếp tục.
Rất nhanh đã đến lượt Hạ Đào.
Sau khi cô ấy giới thiệu xong, phát hiện Mạnh Thư Uyển vốn đang ngồi đã đứng dậy, chậm rãi bước về phía cô ấy.
Hai người nhìn nhau từ xa, cô ấy đã hiểu được ý định của đối phương.
Khi lướt qua nhau, cô ấy khẽ nói: "Cố lên."
Mạnh Thư Uyển không dừng bước, đi thẳng lên bục giảng.
Sau khi đứng yên, cô không vội giới thiệu ngay, mà quay sang vị giáo sư đang mỉm cười hiền từ bên cạnh: "Thưa giáo sư Tôn, rất xin lỗi, em không phải sinh viên khoa Quản lý kinh doanh, chỉ vì khao khát kiến thức nên mới mạo muội đi vào nghe ké, mong là không làm mất lòng thầy."
Giáo sư Tôn lộ vẻ ngạc nhiên: "Sao lại mất lòng, tôi hoan nghênh mọi người yêu thích tri thức, vào được Đại học Thanh Hoa chứng tỏ em là người chăm chỉ, thông minh, nhưng có thể vào được căn phòng này thì chứng tỏ em là đứa trẻ khao khát tiến bộ, rất tốt, tôi hy vọng tất cả các sinh viên đều có thể giống như em, yêu thích học tập, không ngừng tiến thủ, nếu như em đã lên đây rồi, vậy hãy giới thiệu bản thân với mọi người đi."
Mạnh Thư Uyển cúi chào ông, sau đó quay mặt về phía mọi người, tháo mũ xuống, từ từ mở lời: "Chào mọi người." Vừa nói, cô vừa bắt đầu tháo khăn quàng, từng vòng khăn quàng rơi xuống, một khuôn mặt trái xoan thanh tú trắng nõn cùng với giọng nói "Tôi tên là Mạnh Thư Uyển" hiện ra trước mắt mọi người.
Ở góc phòng, mặt Mạnh Uyển lập tức trắng bệch, không thể tin được nhìn chằm chằm cô gái trên bục giảng.
Sao có thể chứ?
Sao Mạnh Thư Uyển lại ở đây!
Trong ấn tượng của cô, Mạnh Uyển luôn là người ham học và học rất giỏi, khi cô mới về làng, cô đã nghe đến tên Mạnh Uyển, mọi người khi nhắc đến Mạnh Uyển đều so sánh cô ta với những thanh niên trí thức thành phố, là trí thức được gia đình trưởng thôn hết lòng bồi dưỡng.
Hừ.
Đôi môi của Mạnh Thư Uyển ẩn dưới khăn quàng cong lên, cười khẩy, trong mắt đầy băng giá.
Lúc này, một số điều trước đây cô không hiểu được, đột nhiên đều có lời giải thích hợp lý.
Tại sao Mạnh Nham lại muốn cưới cô, tại sao Mạnh Trường Lan lại sẵn sàng giúp người ngoài ép cô gả cho anh ta.
Hóa ra là vì Mạnh Uyển đã cướp mất cuộc đời vốn thuộc về cô.
Họ không dám để cô rời khỏi làng Hoàng Kiều, bởi vì biết đâu một ngày nào đó cô phát hiện ra, làm ầm lên, thì không chỉ Mạnh Uyển bị lộ tẩy mà cả Mạnh Khánh Sơn cũng sẽ mất chức trưởng thôn.
Vì vậy, họ tính toán cưới cô về nhà, như vậy sau này dù cô có phát hiện ra thì cũng chẳng sao, cô đã sinh con đẻ cái, đã là người nhà họ Mạnh, muốn nặn tròn hay vo nát đều do họ quyết định.
Thật thâm độc.
Lòng bàn tay Mạnh Thư Uyển nhói đau.
Cô hận thấu xương.
"Tiểu Uyển." Hạ Đào lo lắng nhìn cô.
Mạnh Thư Uyển hít sâu một hơi, nhỏ giọng nói: "Không sao."
Cô thu hồi ánh mắt, bình tĩnh chờ đợi.
Việc tự giới thiệu vẫn tiếp tục.
Rất nhanh đã đến lượt Hạ Đào.
Sau khi cô ấy giới thiệu xong, phát hiện Mạnh Thư Uyển vốn đang ngồi đã đứng dậy, chậm rãi bước về phía cô ấy.
Hai người nhìn nhau từ xa, cô ấy đã hiểu được ý định của đối phương.
Khi lướt qua nhau, cô ấy khẽ nói: "Cố lên."
Mạnh Thư Uyển không dừng bước, đi thẳng lên bục giảng.
Sau khi đứng yên, cô không vội giới thiệu ngay, mà quay sang vị giáo sư đang mỉm cười hiền từ bên cạnh: "Thưa giáo sư Tôn, rất xin lỗi, em không phải sinh viên khoa Quản lý kinh doanh, chỉ vì khao khát kiến thức nên mới mạo muội đi vào nghe ké, mong là không làm mất lòng thầy."
Giáo sư Tôn lộ vẻ ngạc nhiên: "Sao lại mất lòng, tôi hoan nghênh mọi người yêu thích tri thức, vào được Đại học Thanh Hoa chứng tỏ em là người chăm chỉ, thông minh, nhưng có thể vào được căn phòng này thì chứng tỏ em là đứa trẻ khao khát tiến bộ, rất tốt, tôi hy vọng tất cả các sinh viên đều có thể giống như em, yêu thích học tập, không ngừng tiến thủ, nếu như em đã lên đây rồi, vậy hãy giới thiệu bản thân với mọi người đi."
Mạnh Thư Uyển cúi chào ông, sau đó quay mặt về phía mọi người, tháo mũ xuống, từ từ mở lời: "Chào mọi người." Vừa nói, cô vừa bắt đầu tháo khăn quàng, từng vòng khăn quàng rơi xuống, một khuôn mặt trái xoan thanh tú trắng nõn cùng với giọng nói "Tôi tên là Mạnh Thư Uyển" hiện ra trước mắt mọi người.
Ở góc phòng, mặt Mạnh Uyển lập tức trắng bệch, không thể tin được nhìn chằm chằm cô gái trên bục giảng.
Sao có thể chứ?
Sao Mạnh Thư Uyển lại ở đây!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.