Thập Niên 70: Làm Quân Y Gặp Bộ Đội Đặc Chủng
Chương 23: Đột Kích Sáng Sớm (2)
A Miêu Lượng Trảo Trảo
21/09/2024
Nhà tắm rất lớn, vào cửa bên trái là phòng nước nóng, bên phải là hai hàng bồn rửa mặt, cuối cùng là lối vào phòng tắm nam.
Còn phòng tắm nữ ở bên phải cửa vào, bố cục bên trong cũng tương tự như bên ngoài.
Nhưng phòng tắm nữ nhỏ hơn phòng tắm nam rất nhiều.
Tuy nhiên điều này cũng bình thường, Ban bảo vệ hậu cần chủ yếu là đàn ông mà.
Tống Vi đã khô hạn nửa tháng trời cuối cùng cũng chạm được nước nóng, cô thoải mái thở dài một tiếng, hoàn toàn tắm rửa sạch sẽ, lại nhịn cơn buồn ngủ giặt giũ quần áo bẩn phơi khô, mới trở về phòng ngủ.
Giường chỉ có một tấm chiếu rơm, Tống Vi không khỏi bật cười, vừa khen Tiểu Trịnh tâm lý tinh tế, kết quả cậu ta chỉ chuẩn bị đồ dùng cá nhân mà không lấy chăn.
Chẳng lẽ bọn họ không cần đắp chăn sao?
Tống Vi lấy một chiếc áo của mình làm chăn, định tạm thời dùng qua đêm.
Nhưng vừa nằm xuống giường, đắp đến tay thì hỏng chân, đắp đến chân thì hỏng tay, trái phải vẫn không thoải mái, cuối cùng cô bất lực ngồi dậy, nhìn về phía tủ đóng kín.
Tống Vi vừa mở tủ ra lập tức phát hiện một bộ chăn đệm được gấp gọn gàng, ngửi thử còn có mùi xà phòng, không biết là chủ cũ vừa giặt xong, hay là Tiểu Trịnh mang đến.
Chắc là cái trước, bởi vì nếu Tiểu Trịnh mang chăn đến thì sẽ trực tiếp đặt lên giường, sao lại làm thêm một bước bỏ vào tủ.
Tuy nhiên, trời tối quá lạnh, cô không chịu nổi, ngửi thấy mùi xà phòng của chăn này, hẳn là chủ nhân đã giặt xong mới bỏ vào.
Nhưng Tống Vi mỗi năm đều sinh sống trong rừng rậm, cũng không để ý nhiều, ổ lợn rừng cô còn ngủ được, đắp một cái chăn cũ có gì đâu?
Tống Vi nghĩ trước tiên mượn đắp qua đêm, ngày mai nhận chăn mới thì sẽ bồi thường cho chủ phòng trước.
Suy đi tính lại đều thấy hợp lý, cô lập tức yên tâm ngủ.
...
Khoảng năm giờ sáng, hai chiếc xe lần lượt quay về Ban bảo vệ hậu cần.
Lúc này vạn vật yên tĩnh, chính là lúc tiếng ngáy khò khò vang lên.
Lục Cửu lái xe đêm suốt đường, cuối cùng cũng có chút buồn ngủ, người mắc chứng mất ngủ lâu năm muốn buồn ngủ không dễ dàng.
Lục Cửu ném chìa khóa vào người Mộc Qua (Đu đủ) đang ngủ say sưa trên ghế phụ, bước nhanh lên lầu.
Vừa bước vào cửa phòng, Lục Cửu đã cảm thấy không ổn, trong phòng tràn ngập một mùi hương lạ, ngọt ngào, thuộc về mùi hương của con gái.
Loại mùi hương này có thể khiến người ta trong nháy mắt phân biệt được thân phận, thông tin cá nhân, anh thật sự không thích.
Cũng chính vì vậy, anh lập tức cảm nhận được có người lạ vào phòng.
Lại dựa vào ánh sáng mờ tối nhìn về phía giường, chỉ thấy trên giường có một đống đang cuộn tròn, chăn cũng rất quen thuộc, là chăn đệm duy nhất anh giặt trước khi đi công tác.
Lục Cửu không khỏi nhíu mày, mơ hồ nhớ lại lời Tiểu Lương nói Ban bảo vệ hậu cần có quân y mới đến.
Nghĩ đến mấy cô gái đã gặp mặt tối qua, không biết ai đã ở trong phòng của anh.
Còn phòng tắm nữ ở bên phải cửa vào, bố cục bên trong cũng tương tự như bên ngoài.
Nhưng phòng tắm nữ nhỏ hơn phòng tắm nam rất nhiều.
Tuy nhiên điều này cũng bình thường, Ban bảo vệ hậu cần chủ yếu là đàn ông mà.
Tống Vi đã khô hạn nửa tháng trời cuối cùng cũng chạm được nước nóng, cô thoải mái thở dài một tiếng, hoàn toàn tắm rửa sạch sẽ, lại nhịn cơn buồn ngủ giặt giũ quần áo bẩn phơi khô, mới trở về phòng ngủ.
Giường chỉ có một tấm chiếu rơm, Tống Vi không khỏi bật cười, vừa khen Tiểu Trịnh tâm lý tinh tế, kết quả cậu ta chỉ chuẩn bị đồ dùng cá nhân mà không lấy chăn.
Chẳng lẽ bọn họ không cần đắp chăn sao?
Tống Vi lấy một chiếc áo của mình làm chăn, định tạm thời dùng qua đêm.
Nhưng vừa nằm xuống giường, đắp đến tay thì hỏng chân, đắp đến chân thì hỏng tay, trái phải vẫn không thoải mái, cuối cùng cô bất lực ngồi dậy, nhìn về phía tủ đóng kín.
Tống Vi vừa mở tủ ra lập tức phát hiện một bộ chăn đệm được gấp gọn gàng, ngửi thử còn có mùi xà phòng, không biết là chủ cũ vừa giặt xong, hay là Tiểu Trịnh mang đến.
Chắc là cái trước, bởi vì nếu Tiểu Trịnh mang chăn đến thì sẽ trực tiếp đặt lên giường, sao lại làm thêm một bước bỏ vào tủ.
Tuy nhiên, trời tối quá lạnh, cô không chịu nổi, ngửi thấy mùi xà phòng của chăn này, hẳn là chủ nhân đã giặt xong mới bỏ vào.
Nhưng Tống Vi mỗi năm đều sinh sống trong rừng rậm, cũng không để ý nhiều, ổ lợn rừng cô còn ngủ được, đắp một cái chăn cũ có gì đâu?
Tống Vi nghĩ trước tiên mượn đắp qua đêm, ngày mai nhận chăn mới thì sẽ bồi thường cho chủ phòng trước.
Suy đi tính lại đều thấy hợp lý, cô lập tức yên tâm ngủ.
...
Khoảng năm giờ sáng, hai chiếc xe lần lượt quay về Ban bảo vệ hậu cần.
Lúc này vạn vật yên tĩnh, chính là lúc tiếng ngáy khò khò vang lên.
Lục Cửu lái xe đêm suốt đường, cuối cùng cũng có chút buồn ngủ, người mắc chứng mất ngủ lâu năm muốn buồn ngủ không dễ dàng.
Lục Cửu ném chìa khóa vào người Mộc Qua (Đu đủ) đang ngủ say sưa trên ghế phụ, bước nhanh lên lầu.
Vừa bước vào cửa phòng, Lục Cửu đã cảm thấy không ổn, trong phòng tràn ngập một mùi hương lạ, ngọt ngào, thuộc về mùi hương của con gái.
Loại mùi hương này có thể khiến người ta trong nháy mắt phân biệt được thân phận, thông tin cá nhân, anh thật sự không thích.
Cũng chính vì vậy, anh lập tức cảm nhận được có người lạ vào phòng.
Lại dựa vào ánh sáng mờ tối nhìn về phía giường, chỉ thấy trên giường có một đống đang cuộn tròn, chăn cũng rất quen thuộc, là chăn đệm duy nhất anh giặt trước khi đi công tác.
Lục Cửu không khỏi nhíu mày, mơ hồ nhớ lại lời Tiểu Lương nói Ban bảo vệ hậu cần có quân y mới đến.
Nghĩ đến mấy cô gái đã gặp mặt tối qua, không biết ai đã ở trong phòng của anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.