Thập Niên 70: Làm Quân Y Gặp Bộ Đội Đặc Chủng
Chương 41: Không Đặt Tên (1)
A Miêu Lượng Trảo Trảo
24/09/2024
"Em làm gì vậy." Lục Cửu cũng cau mày.
"Nhị đội trưởng đừng sợ nha, bác sĩ Tống bẻ mí mắt anh là kiểm tra vấn đề mắt đấy."
Lúc này Tiểu Trịnh đã kiểm tra xong lại xuất hiện, còn mang theo Tổng chỉ huy.
Là người đầu tiên đi khám sức khỏe, Tiểu Trịnh cho biết sau khi vượt qua cảm giác ngại ngùng trong lòng, cậu ta cảm thấy rất sảng khoái, đặc biệt là khi xem người khác khám.
May mắn là cậu ta đến kịp lúc, bắt kịp cuộc khám sức khỏe của Nhị đội trưởng, haha.
Lúc này, bọn họ đang đến phần kiểm tra mắt, không thể không nói, cảnh Nhị đội trưởng và bác sĩ Tống đứng cạnh nhau, sao lại khiến tim người ta đập nhanh thế này.
Ngay cả Tổng chỉ huy cũng vô cùng phấn khích, hợp, hợp! Nhìn xem hai người này hợp nhau thế nào!
Lục Cửu vô cảm nhìn bọn họ: "Hai người có thể sang phòng bên cạnh xem được không?"
"Có gì phải ngại ngùng, A Cửu, cậu phải hợp tác thật tốt với bác sĩ Tống đi."
Tổng chỉ huy hiếm khi thấy Lục Cửu bị trêu chọc, làm sao có thể dễ dàng rời đi.
Lục Cửu nhắm mắt lại, cũng biết không thể đuổi hai người này đi, chỉ có thể tự mình thích nghi với môi trường và bỏ qua bọn họ.
Tống Vi cũng cười thoải mái: "Yên tâm đi, chỉ là kiểm tra đồng tử của anh thôi, không phải lấy mạng anh đâu."
Cô nói xong lại lật mở mí mắt của anh, quan sát kỹ nhãn cầu.
Lục Cửu chỉ cảm thấy hơi thở của Tống Vi gần trong gang tấc, đôi mắt cô thậm chí còn phản chiếu sự bối rối của anh.
Lục Cửu vô thức nín thở, cố gắng để bản thân không suy nghĩ gì cả.
Một lúc lâu sau, Tống Vi mới buông mắt anh ra, viết hai chữ "Xuất sắc" vào mục kiểm tra mắt.
"Tiếp theo là kiểm tra xơ cứng động mạch."
Lục Cửu: Còn bao lâu nữa mới kết thúc... Lúc này, anh chỉ cảm thấy như đang sống không còn gì luyến tiếc.
Ngay khi anh có ý định bỏ chạy, một giọng nói lanh lảnh vang lên.
"Tôi biết làm cái này!"
Tiểu Trịnh vui vẻ chạy vào phòng y tế, tự nguyện làm mẫu cho Lục Cửu.
Tất nhiên Tống Vi hoan nghênh, có người làm mẫu cũng đỡ tốn công sức của cô.
Lúc này, Tiểu Trịnh ngồi phịch xuống đất, sau đó duỗi thẳng chân, hai tay nâng lên cố gắng chạm đến ngón chân, vừa chạm vừa nói với Lục Cửu: "Nhị đội trưởng, tay anh phải cố gắng chạm ngón chân, giữa chừng phải nín thở, một lát là xong, rất đơn giản."
Tống Vi đứng ở bên cạnh gật đầu: "Đúng rồi, làm mẫu rất tốt."
". . ." Lục Cửu.
"Nhanh lên nào A Cửu." Tổng chỉ huy thích xem náo nhiệt.
Lục Cửu bất đắc dĩ, lặng lẽ đứng dậy ngồi xuống chỗ trống, bắt chước làm theo.
Tống Vi cũng biết thể lực của Lục Cửu, cô yêu cầu Tiểu Trịnh nín thở chạm ngón chân một phút rồi dừng lại, còn Lục Cửu thì gấp đôi thời gian.
Đợi đến khi anh đỏ bừng mặt, cô mới bảo dừng lại, rồi hỏi: "Có chỗ nào khó chịu không? Tim đập nhanh hay gì đó?"
Lục Cửu lắc đầu.
Tống Vi gật đầu, viết chữ "Xuất sắc" vào mục kiểm tra xơ cứng động mạch.
"Nhị đội trưởng đừng sợ nha, bác sĩ Tống bẻ mí mắt anh là kiểm tra vấn đề mắt đấy."
Lúc này Tiểu Trịnh đã kiểm tra xong lại xuất hiện, còn mang theo Tổng chỉ huy.
Là người đầu tiên đi khám sức khỏe, Tiểu Trịnh cho biết sau khi vượt qua cảm giác ngại ngùng trong lòng, cậu ta cảm thấy rất sảng khoái, đặc biệt là khi xem người khác khám.
May mắn là cậu ta đến kịp lúc, bắt kịp cuộc khám sức khỏe của Nhị đội trưởng, haha.
Lúc này, bọn họ đang đến phần kiểm tra mắt, không thể không nói, cảnh Nhị đội trưởng và bác sĩ Tống đứng cạnh nhau, sao lại khiến tim người ta đập nhanh thế này.
Ngay cả Tổng chỉ huy cũng vô cùng phấn khích, hợp, hợp! Nhìn xem hai người này hợp nhau thế nào!
Lục Cửu vô cảm nhìn bọn họ: "Hai người có thể sang phòng bên cạnh xem được không?"
"Có gì phải ngại ngùng, A Cửu, cậu phải hợp tác thật tốt với bác sĩ Tống đi."
Tổng chỉ huy hiếm khi thấy Lục Cửu bị trêu chọc, làm sao có thể dễ dàng rời đi.
Lục Cửu nhắm mắt lại, cũng biết không thể đuổi hai người này đi, chỉ có thể tự mình thích nghi với môi trường và bỏ qua bọn họ.
Tống Vi cũng cười thoải mái: "Yên tâm đi, chỉ là kiểm tra đồng tử của anh thôi, không phải lấy mạng anh đâu."
Cô nói xong lại lật mở mí mắt của anh, quan sát kỹ nhãn cầu.
Lục Cửu chỉ cảm thấy hơi thở của Tống Vi gần trong gang tấc, đôi mắt cô thậm chí còn phản chiếu sự bối rối của anh.
Lục Cửu vô thức nín thở, cố gắng để bản thân không suy nghĩ gì cả.
Một lúc lâu sau, Tống Vi mới buông mắt anh ra, viết hai chữ "Xuất sắc" vào mục kiểm tra mắt.
"Tiếp theo là kiểm tra xơ cứng động mạch."
Lục Cửu: Còn bao lâu nữa mới kết thúc... Lúc này, anh chỉ cảm thấy như đang sống không còn gì luyến tiếc.
Ngay khi anh có ý định bỏ chạy, một giọng nói lanh lảnh vang lên.
"Tôi biết làm cái này!"
Tiểu Trịnh vui vẻ chạy vào phòng y tế, tự nguyện làm mẫu cho Lục Cửu.
Tất nhiên Tống Vi hoan nghênh, có người làm mẫu cũng đỡ tốn công sức của cô.
Lúc này, Tiểu Trịnh ngồi phịch xuống đất, sau đó duỗi thẳng chân, hai tay nâng lên cố gắng chạm đến ngón chân, vừa chạm vừa nói với Lục Cửu: "Nhị đội trưởng, tay anh phải cố gắng chạm ngón chân, giữa chừng phải nín thở, một lát là xong, rất đơn giản."
Tống Vi đứng ở bên cạnh gật đầu: "Đúng rồi, làm mẫu rất tốt."
". . ." Lục Cửu.
"Nhanh lên nào A Cửu." Tổng chỉ huy thích xem náo nhiệt.
Lục Cửu bất đắc dĩ, lặng lẽ đứng dậy ngồi xuống chỗ trống, bắt chước làm theo.
Tống Vi cũng biết thể lực của Lục Cửu, cô yêu cầu Tiểu Trịnh nín thở chạm ngón chân một phút rồi dừng lại, còn Lục Cửu thì gấp đôi thời gian.
Đợi đến khi anh đỏ bừng mặt, cô mới bảo dừng lại, rồi hỏi: "Có chỗ nào khó chịu không? Tim đập nhanh hay gì đó?"
Lục Cửu lắc đầu.
Tống Vi gật đầu, viết chữ "Xuất sắc" vào mục kiểm tra xơ cứng động mạch.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.