Thập Niên 70: Làm Trà Xanh Ăn Cơm Mềm
Chương 18:
Nhất Đoá Đoá Vân
02/09/2023
“Cậu đừng nói là không có không đúng sự thật nhé, nếu không có tiền thì sao hồi trước cậu lại bảo tớ ứng trước chứ? Bày đặt ra vẻ mình giàu có hả?”
Vương Như Lan biết chuyện hôm nay không còn đường cứu vãn đành phải đưa một đống phiếu sắc màu rực rỡ cho Lâm Diệc Y.
Càng trả càng sợ trả quá nhiều, lòng đau muốn chảy máu nhưng biểu cảm vẫn dịu dàng vô cùng.
Đây tuyệt đối không phải Lâm Diệc Y mà cô ta quen thuộc!
Cách nói chuyện và làm việc không hề giống nhau, cô ta đã quen Lâm Diệc Y này quá nửa năm rồi mà!
Tính tình Lâm Diệc Y thế nào cô ta đã hiểu từ lâu, bây giờ liếc thoáng qua Lâm Diệc Y đang cười lạnh, trong lòng bỗng thoáng giật mình, không phải Lâm Diệc Y này đã bị dính phải thứ gì quỷ quái ở dưới sông rồi đấy chứ?
Càng nghĩ càng cảm thấy đúng như vậy, Vương Như Lan rùng mình, nhanh chóng lật hai ba cái đưa trả toàn bộ tiền và phiếu cho Lâm Diệc Y.
Lâm Diệc Y liếc trộm chiếc hộp sắt của Vương Như Lan, phát hiện bên trong còn có một miếng ngọc bội hình hoa. Cô bỗng nhớ ra đây vốn là miếng ngọc bội ngọc lan của nguyên chủ đã chết, hóa ra nó đang ở chỗ Vương Như Lan.
Ngọc bội này nhất định phải lấy lại.
Một xu cũng không thể tùy tiện để lại chỗ Vương Như Lan xấu xa này.
“Chờ một chút, còn thiếu một thứ.”
Vương Như Lan hơi lo lắng: “... Thứ gì cơ?”
“Lúc trước cậu đã mượn miếng ngọc bội hoa ngọc lan này chơi mấy hôm, đến lúc cậu phải trả lại cho tớ rồi.”
Nói thẳng Vương Như Lan trộm thì cô ta sẽ nhất định sẽ không chịu thừa nhận mà chỉ biết lại lăn qua lăn lại khóc lóc thút thít, đoán chừng sẽ phải cãi cọ thêm một trận.
Nói dối một chút chừa đường lui cho cô ta.
Mang đồ về trước rồi tính sau.
“Ha ha… cậu xem trí nhớ của tớ kìa.” Sắc mặt Vương Như Lan rất khó coi, vờ vờ vịt vịt nói. Tại sao ban nãy cô ta lại để Lâm Diệc Y nhìn thấy ngọc bội chứ, đúng là nhà dột còn gặp phải mưa đêm.
Tuy rằng cô không biết rõ lai lịch, nhưng món ngọc bội này vừa nhìn cũng không phải vật tầm thường. Món đồ được chế tác tinh xảo, trong suốt ấm áp.
Cô ta nghĩ ra kế cướp nó vào tay mình, thời gian đã qua lâu như vậy còn tưởng Lâm Diệc Y hằn đã quên mất!
Số mệnh năm nay quả không may mắn, những món đồ cô ta vất vả tích cóp nửa năm đã hoàn toàn bay sạch.
Tôn Diễm Mai được xem một vở kịch hay, trong lòng vô cùng sảng khoái.
Tình chị em thắm thiết chỉ là một trò cười!
Cô ta không thích hai cô gái này, đều là phận thanh niên trí thức như nhau sao lại được đối xử khác biệt?
Tất cả già trẻ trong thôn, kể cả đám nam thanh niên trí thức đều thỉnh thoảng sẽ tỏ vẻ lấy lòng hai cô gái kia, không giúp đỡ gánh nước thì cũng tặng chút trái cây dại.
Dung mạo Lâm Diệc Y yêu dị không khác gì hồ ly, bộ ngực cặp mông vòng eo nhỏ kia… một cô gái bình thường có thể phát triển như vậy hả?
Nữ yêu tinh hấp thụ tinh khí đề cập trong sách chính là chân dung chân thực của Lâm Diệc Y này.
Chuyên câu hồn đàn ông, trước kia không có đầu óc còn tốt, hiện tại nhảy xuống sông trở về đầu óc lại không ngu ngốc nữa.
Vương Như Lan biết chuyện hôm nay không còn đường cứu vãn đành phải đưa một đống phiếu sắc màu rực rỡ cho Lâm Diệc Y.
Càng trả càng sợ trả quá nhiều, lòng đau muốn chảy máu nhưng biểu cảm vẫn dịu dàng vô cùng.
Đây tuyệt đối không phải Lâm Diệc Y mà cô ta quen thuộc!
Cách nói chuyện và làm việc không hề giống nhau, cô ta đã quen Lâm Diệc Y này quá nửa năm rồi mà!
Tính tình Lâm Diệc Y thế nào cô ta đã hiểu từ lâu, bây giờ liếc thoáng qua Lâm Diệc Y đang cười lạnh, trong lòng bỗng thoáng giật mình, không phải Lâm Diệc Y này đã bị dính phải thứ gì quỷ quái ở dưới sông rồi đấy chứ?
Càng nghĩ càng cảm thấy đúng như vậy, Vương Như Lan rùng mình, nhanh chóng lật hai ba cái đưa trả toàn bộ tiền và phiếu cho Lâm Diệc Y.
Lâm Diệc Y liếc trộm chiếc hộp sắt của Vương Như Lan, phát hiện bên trong còn có một miếng ngọc bội hình hoa. Cô bỗng nhớ ra đây vốn là miếng ngọc bội ngọc lan của nguyên chủ đã chết, hóa ra nó đang ở chỗ Vương Như Lan.
Ngọc bội này nhất định phải lấy lại.
Một xu cũng không thể tùy tiện để lại chỗ Vương Như Lan xấu xa này.
“Chờ một chút, còn thiếu một thứ.”
Vương Như Lan hơi lo lắng: “... Thứ gì cơ?”
“Lúc trước cậu đã mượn miếng ngọc bội hoa ngọc lan này chơi mấy hôm, đến lúc cậu phải trả lại cho tớ rồi.”
Nói thẳng Vương Như Lan trộm thì cô ta sẽ nhất định sẽ không chịu thừa nhận mà chỉ biết lại lăn qua lăn lại khóc lóc thút thít, đoán chừng sẽ phải cãi cọ thêm một trận.
Nói dối một chút chừa đường lui cho cô ta.
Mang đồ về trước rồi tính sau.
“Ha ha… cậu xem trí nhớ của tớ kìa.” Sắc mặt Vương Như Lan rất khó coi, vờ vờ vịt vịt nói. Tại sao ban nãy cô ta lại để Lâm Diệc Y nhìn thấy ngọc bội chứ, đúng là nhà dột còn gặp phải mưa đêm.
Tuy rằng cô không biết rõ lai lịch, nhưng món ngọc bội này vừa nhìn cũng không phải vật tầm thường. Món đồ được chế tác tinh xảo, trong suốt ấm áp.
Cô ta nghĩ ra kế cướp nó vào tay mình, thời gian đã qua lâu như vậy còn tưởng Lâm Diệc Y hằn đã quên mất!
Số mệnh năm nay quả không may mắn, những món đồ cô ta vất vả tích cóp nửa năm đã hoàn toàn bay sạch.
Tôn Diễm Mai được xem một vở kịch hay, trong lòng vô cùng sảng khoái.
Tình chị em thắm thiết chỉ là một trò cười!
Cô ta không thích hai cô gái này, đều là phận thanh niên trí thức như nhau sao lại được đối xử khác biệt?
Tất cả già trẻ trong thôn, kể cả đám nam thanh niên trí thức đều thỉnh thoảng sẽ tỏ vẻ lấy lòng hai cô gái kia, không giúp đỡ gánh nước thì cũng tặng chút trái cây dại.
Dung mạo Lâm Diệc Y yêu dị không khác gì hồ ly, bộ ngực cặp mông vòng eo nhỏ kia… một cô gái bình thường có thể phát triển như vậy hả?
Nữ yêu tinh hấp thụ tinh khí đề cập trong sách chính là chân dung chân thực của Lâm Diệc Y này.
Chuyên câu hồn đàn ông, trước kia không có đầu óc còn tốt, hiện tại nhảy xuống sông trở về đầu óc lại không ngu ngốc nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.