Thập Niên 70: Làm Trà Xanh Ăn Cơm Mềm
Chương 30:
Nhất Đoá Đoá Vân
05/09/2023
Về việc nữ thanh niên trí thức Lâm Diệc Y có đồng ý kết hôn hay không hoàn toàn nằm ngoài sự dự đoán và lo lắng của mẹ Triệu.
Một cô gái ngây thơ nếu gặp phải chuyện mà có người đàn ông chịu trách nhiệm như vậy ai lại không cảm kích gật đầu đồng ý đây?
Nếu không thì làm sao một người phụ nữ có thể sống được trong ngôi làng này?
Những tin đồn về người con gái có thể khiến cả một gia đình bị coi thường trong làng. Ai dám cưới một người phụ nữ được người đàn ông khác ôm như vậy làm con dâu của mình?
Nếu không phải kết hôn với lão lưu manh mắt mù chân què thì cũng chỉ được gả cho tên lưu manh chơi bời lêu lổng trong thôn hoặc là trong nhà gái dùng tiền giấu giếm việc này rồi gả đi rất xa. Những cách đó thật sự như nhảy vào trong hố lửa, thà dùng một sợi dây thừng treo cổ tự tử còn hơn.
Lâm Diệc Y quay trở lại khu thanh niên trí thức, chưa ý thức được sự việc đã phát triển kinh khủng đến mức nào.
Bởi vì nói nhảm với Vương Như Lan nên chậm trễ thời gian. Số nước được chia cho nhóm thanh niên trí thức đã bị các thanh niên trí thức khác về trước dùng hết.
Xuống đồng làm việc toàn thân đều bẩn thỉu muốn nấu nước lau rửa, nhưng nước sạch lấy ở đâu đây?
Lâm Diệc Y nhìn thấy Vương Xuân Nha đang rửa rau dại trong sân, đi tới vỗ vỗ cô ta một cái.
Vương Xuân Nha: "... Làm gì đó?”
"Trong vại nước hết nước rồi, tôi muốn đun chút nước nóng, lấy nước ở đâu đây?"
Vương Xuân Nha hơi kinh ngạc, nhìn về phía cổng bĩu môi "Thùng nước ở đó, cô phải tự mình xách về, nhưng mà cô có thể xách được sao? Thôi, quy định cũ, một xu đổ đầy vại, tôi có thể giúp cô.”
Từ khi xuống nông thôn Lâm Diệc Y chưa từng đi xách nước, bình thường cô luôn dùng tiền giải quyết hoặc là tìm nam thanh niên trí thức hỗ trợ.
"Không cần không cần, sau này tôi phải phát huy tinh thần chiến đấu gian khổ, biết đối mặt với vấn đề, chứ không phải chạy theo cơ hội. Đồng chí Vương Xuân Nha, xin hãy nói cho tôi biết tôi nên đi đâu để gánh nước, tôi tự đi là được rồi."
Lâm Diệc Y từ chối lời đề nghị của Vương Xuân Nha. Cô nói những lời này xong chính mình nghe được cũng thấy thật là chua xót.
Sự thật thì do số tiền của cô còn lại quá ít, phải tiêu tiết kiệm. Sau này tất cả mọi thứ cô phải tự cung tự cấp toàn bộ. Nhưng Vương Xuân Nha tham tiền này thật sự giống hệt miêu tả trong sách, rất có đầu óc buôn bán.
“Trên đường trở về có thấy cây hòe lớn trăm năm không? Ở dưới tàng cây ấy đấy.” Biết kiếm tiền không được, Vương Xuân Nha tiếp tục cúi đầu nhặt rau dại. Sau đó cô ta bỗng thấy không yên lòng nên dặn dò thêm một câu.
“Lúc cô xách thùng nước cẩn thận một chút, yếu thì xách từng chút, đừng làm bể thùng nước, đó là đồ của tập thể.”
Vốn tưởng rằng Vương Xuân Nha quan tâm cô nên Lâm Diệc Y nghe vào còn hơi cảm động.
Nào ngờ nửa câu sau cô ta đã thẳng thắn đập vỡ ảo tưởng của cô. Thì ra người ta chỉ quan tâm đến thùng nước, mình đã suy nghĩ quá nhiều rồi.
Lâm Diệc Y gánh đòn gánh treo hai thùng gỗ lớn lảo đảo bước ra khỏi sân, cũng may chỉ đi hơn một trăm mét đã nhìn thấy cây hòe lớn kia.
Một cô gái ngây thơ nếu gặp phải chuyện mà có người đàn ông chịu trách nhiệm như vậy ai lại không cảm kích gật đầu đồng ý đây?
Nếu không thì làm sao một người phụ nữ có thể sống được trong ngôi làng này?
Những tin đồn về người con gái có thể khiến cả một gia đình bị coi thường trong làng. Ai dám cưới một người phụ nữ được người đàn ông khác ôm như vậy làm con dâu của mình?
Nếu không phải kết hôn với lão lưu manh mắt mù chân què thì cũng chỉ được gả cho tên lưu manh chơi bời lêu lổng trong thôn hoặc là trong nhà gái dùng tiền giấu giếm việc này rồi gả đi rất xa. Những cách đó thật sự như nhảy vào trong hố lửa, thà dùng một sợi dây thừng treo cổ tự tử còn hơn.
Lâm Diệc Y quay trở lại khu thanh niên trí thức, chưa ý thức được sự việc đã phát triển kinh khủng đến mức nào.
Bởi vì nói nhảm với Vương Như Lan nên chậm trễ thời gian. Số nước được chia cho nhóm thanh niên trí thức đã bị các thanh niên trí thức khác về trước dùng hết.
Xuống đồng làm việc toàn thân đều bẩn thỉu muốn nấu nước lau rửa, nhưng nước sạch lấy ở đâu đây?
Lâm Diệc Y nhìn thấy Vương Xuân Nha đang rửa rau dại trong sân, đi tới vỗ vỗ cô ta một cái.
Vương Xuân Nha: "... Làm gì đó?”
"Trong vại nước hết nước rồi, tôi muốn đun chút nước nóng, lấy nước ở đâu đây?"
Vương Xuân Nha hơi kinh ngạc, nhìn về phía cổng bĩu môi "Thùng nước ở đó, cô phải tự mình xách về, nhưng mà cô có thể xách được sao? Thôi, quy định cũ, một xu đổ đầy vại, tôi có thể giúp cô.”
Từ khi xuống nông thôn Lâm Diệc Y chưa từng đi xách nước, bình thường cô luôn dùng tiền giải quyết hoặc là tìm nam thanh niên trí thức hỗ trợ.
"Không cần không cần, sau này tôi phải phát huy tinh thần chiến đấu gian khổ, biết đối mặt với vấn đề, chứ không phải chạy theo cơ hội. Đồng chí Vương Xuân Nha, xin hãy nói cho tôi biết tôi nên đi đâu để gánh nước, tôi tự đi là được rồi."
Lâm Diệc Y từ chối lời đề nghị của Vương Xuân Nha. Cô nói những lời này xong chính mình nghe được cũng thấy thật là chua xót.
Sự thật thì do số tiền của cô còn lại quá ít, phải tiêu tiết kiệm. Sau này tất cả mọi thứ cô phải tự cung tự cấp toàn bộ. Nhưng Vương Xuân Nha tham tiền này thật sự giống hệt miêu tả trong sách, rất có đầu óc buôn bán.
“Trên đường trở về có thấy cây hòe lớn trăm năm không? Ở dưới tàng cây ấy đấy.” Biết kiếm tiền không được, Vương Xuân Nha tiếp tục cúi đầu nhặt rau dại. Sau đó cô ta bỗng thấy không yên lòng nên dặn dò thêm một câu.
“Lúc cô xách thùng nước cẩn thận một chút, yếu thì xách từng chút, đừng làm bể thùng nước, đó là đồ của tập thể.”
Vốn tưởng rằng Vương Xuân Nha quan tâm cô nên Lâm Diệc Y nghe vào còn hơi cảm động.
Nào ngờ nửa câu sau cô ta đã thẳng thắn đập vỡ ảo tưởng của cô. Thì ra người ta chỉ quan tâm đến thùng nước, mình đã suy nghĩ quá nhiều rồi.
Lâm Diệc Y gánh đòn gánh treo hai thùng gỗ lớn lảo đảo bước ra khỏi sân, cũng may chỉ đi hơn một trăm mét đã nhìn thấy cây hòe lớn kia.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.