Thập Niên 70: Làm Trà Xanh Ăn Cơm Mềm
Chương 37:
Nhất Đoá Đoá Vân
05/09/2023
Lúc mới xuyên qua, tình thế hỗn loạn, lẽ ra cô nên cảm tạ ân nhân cứu mạng, kết quả lại mê mang véo người ta một cái.
Xấu hổ chết đi được.
Nhưng chẳng lẽ người đàn ông này có khuynh hướng chịu ngược đãi, bị véo rồi mà vẫn nhờ người tìm đến cửa mai mối?
“Thím Trương, đồng chí Triệu Thịnh đã cứu con, con rất biết ơn anh ấy, nhưng cũng không đến mức phải kết hôn ngay vậy chứ?
Hơn nữa, điều kiện của anh ấy tốt như vậy, làm sao đến lượt con một thanh niên trí thức từ ngoài đến? Thím à, chắc thím còn có chuyện chưa nói hết. "
Đây không phải là diễn tuồng.
n cứu mạng lấy thân báo đáp?
Mặc dù khi đó cô không chú ý đến vẻ ngoài của anh, nhưng người đàn ông này mang đến cho người ta cảm giác trưởng thành và đáng tin cậy, trong thời đại ai cũng đều kết hôn sớm, nam nữ hầu như ngoài hai mươi đều bắt đầu lập gia đình, người đàn ông này lại chưa lấy vợ.
Thím Trương thấy cô gái này thông minh lanh lợi, không dễ lừa nên dứt khoát không giấu giếm cô, cười nịnh nọt nói: “Mấy năm trước Triệu Thịnh đã kết hôn một lần, khi đó cậu ấy còn đang học lái xe.”
“Cô con dâu trước không có phúc hưởng, trên đường về nhà mẹ đẻ bị xe đâm chết ngay tại chỗ, từ sau khi cô ấy đi, Triệu Thịnh cũng chuyển sang làm chính thức, có một đứa con trai ba tuổi rưỡi, đứa bé còn nhỏ, chẳng nhớ gì hết. "
Ẩn ý chính là, gả một tặng một.
Vừa vào cửa đã nhận được món quà to bự: làm mẹ.
Lâm Diệc Y cạn lời, tại sao cô phải gả cho người đàn ông có một đời vợ?
Tại sao phải làm mẹ kế? Cô cũng không phải là một người phụ nữ ngu ngốc.
Có điều bữa sáng vẫn còn hơi nóng, cứ xem như đang nghe tin tức buổi sáng để đợi cháo nguội, để thím Trương mặc sức mà nói.
"Nếu con thành đôi với cậu ấy chính là ôm được bát cơm vàng, thì còn gì bằng.
Tiền lương của Triệu Thịnh mỗi tháng mấy chục đồng, nông dân làm ruộng một năm vất vả ngoài đồng cũng không bằng cậu ấy làm một tháng.”
“Không phải thím thổi phồng đâu, con đi ra ngoài nghe ngóng thử xem, toàn bộ Triệu Gia Đồn chỉ có ba người được làm việc cho nhà nước thôi.”
“Nhà Triệu Thiết Trụ có hai người, Triệu Thịnh và anh cả nó, người còn lại là bí thư thôn. "
Nói tới đây, thấy cũng không bị cắt ngang, Thím Trương cảm thấy có hy vọng, nắm lấy tay Lâm Diệc Y, tiếp tục dốc lòng khuyên nhủ: "Gả chồng để còn được lo cơm ăn áo mặc, nhìn tay của con xem, mềm như cọng hành vậy.”
“Ngày tháng phơi sương phơi gió này con chịu được bao lâu? Thím nhìn thấy mà đau lòng, tuy cậu ấy đã một đời vợ, con là gả lần đầu, thanh danh không được tốt lắm.”
“Nhưng sống phải nhìn vào thực tế, lời người khác nói dù có hay ho đến đâu cũng đều là giả dối.”
"Hơn nữa, nếu Triệu Thịnh không phải từng một đời vợ, với điều kiện của cậu ấy, muốn tìm cô gái có công việc trong thành phố, quơ đại cũng có một đống.
Nhưng con người mà, phải nói đến duyên phận, tình cờ gặp con rồi đến chuyện cứu mạng con, ông trời đã se tơ hồng cho con, đừng đẩy ra nữa. "
Thím Trương vẫn rất chuyên nghiệp.
Bà ta một lòng vì số tiền tạ lễ nên lựa toàn lời hay để dụ dỗ thanh niên trí thức Lâm.
Xấu hổ chết đi được.
Nhưng chẳng lẽ người đàn ông này có khuynh hướng chịu ngược đãi, bị véo rồi mà vẫn nhờ người tìm đến cửa mai mối?
“Thím Trương, đồng chí Triệu Thịnh đã cứu con, con rất biết ơn anh ấy, nhưng cũng không đến mức phải kết hôn ngay vậy chứ?
Hơn nữa, điều kiện của anh ấy tốt như vậy, làm sao đến lượt con một thanh niên trí thức từ ngoài đến? Thím à, chắc thím còn có chuyện chưa nói hết. "
Đây không phải là diễn tuồng.
n cứu mạng lấy thân báo đáp?
Mặc dù khi đó cô không chú ý đến vẻ ngoài của anh, nhưng người đàn ông này mang đến cho người ta cảm giác trưởng thành và đáng tin cậy, trong thời đại ai cũng đều kết hôn sớm, nam nữ hầu như ngoài hai mươi đều bắt đầu lập gia đình, người đàn ông này lại chưa lấy vợ.
Thím Trương thấy cô gái này thông minh lanh lợi, không dễ lừa nên dứt khoát không giấu giếm cô, cười nịnh nọt nói: “Mấy năm trước Triệu Thịnh đã kết hôn một lần, khi đó cậu ấy còn đang học lái xe.”
“Cô con dâu trước không có phúc hưởng, trên đường về nhà mẹ đẻ bị xe đâm chết ngay tại chỗ, từ sau khi cô ấy đi, Triệu Thịnh cũng chuyển sang làm chính thức, có một đứa con trai ba tuổi rưỡi, đứa bé còn nhỏ, chẳng nhớ gì hết. "
Ẩn ý chính là, gả một tặng một.
Vừa vào cửa đã nhận được món quà to bự: làm mẹ.
Lâm Diệc Y cạn lời, tại sao cô phải gả cho người đàn ông có một đời vợ?
Tại sao phải làm mẹ kế? Cô cũng không phải là một người phụ nữ ngu ngốc.
Có điều bữa sáng vẫn còn hơi nóng, cứ xem như đang nghe tin tức buổi sáng để đợi cháo nguội, để thím Trương mặc sức mà nói.
"Nếu con thành đôi với cậu ấy chính là ôm được bát cơm vàng, thì còn gì bằng.
Tiền lương của Triệu Thịnh mỗi tháng mấy chục đồng, nông dân làm ruộng một năm vất vả ngoài đồng cũng không bằng cậu ấy làm một tháng.”
“Không phải thím thổi phồng đâu, con đi ra ngoài nghe ngóng thử xem, toàn bộ Triệu Gia Đồn chỉ có ba người được làm việc cho nhà nước thôi.”
“Nhà Triệu Thiết Trụ có hai người, Triệu Thịnh và anh cả nó, người còn lại là bí thư thôn. "
Nói tới đây, thấy cũng không bị cắt ngang, Thím Trương cảm thấy có hy vọng, nắm lấy tay Lâm Diệc Y, tiếp tục dốc lòng khuyên nhủ: "Gả chồng để còn được lo cơm ăn áo mặc, nhìn tay của con xem, mềm như cọng hành vậy.”
“Ngày tháng phơi sương phơi gió này con chịu được bao lâu? Thím nhìn thấy mà đau lòng, tuy cậu ấy đã một đời vợ, con là gả lần đầu, thanh danh không được tốt lắm.”
“Nhưng sống phải nhìn vào thực tế, lời người khác nói dù có hay ho đến đâu cũng đều là giả dối.”
"Hơn nữa, nếu Triệu Thịnh không phải từng một đời vợ, với điều kiện của cậu ấy, muốn tìm cô gái có công việc trong thành phố, quơ đại cũng có một đống.
Nhưng con người mà, phải nói đến duyên phận, tình cờ gặp con rồi đến chuyện cứu mạng con, ông trời đã se tơ hồng cho con, đừng đẩy ra nữa. "
Thím Trương vẫn rất chuyên nghiệp.
Bà ta một lòng vì số tiền tạ lễ nên lựa toàn lời hay để dụ dỗ thanh niên trí thức Lâm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.