Thập Niên 70: Làm Trà Xanh Ăn Cơm Mềm
Chương 39:
Nhất Đoá Đoá Vân
05/09/2023
Lâm Diệc Y muốn biết nhiều hơn, vì vậy cô mở miệng hỏi thăm: "Thím Trương, về sính lễ con cũng không rành lắm, thông thường là bao nhiêu? Còn có chỗ mấy thím kết hôn chỉ cần tổ chức bữa tiệc rượu thì xem như thành rồi phải không?"
Ẩn ý trong lời nói của cô là có cần thiết lấy giấy chứng nhận kết hôn không, đọc tiểu thuyết trong thời đại này, rất nhiều người kết hôn chỉ cần bày tiệc rượu, không cần lấy giấy kết hôn, chuyện này rất hợp ý cô.
Khi đến lúc rời đi cô sẽ tránh được rất nhiều rắc rối.
Kết hôn xong thì xem như yêu đương sống chung, tính cách không hợp nhau, cái nhìn không hợp thì đều có thể giải trừ mối quan hệ này, nói chia tay thì chia tay thôi.
Thím Trương cười sảng khoái, đoán chừng chuyến làm mai này hơn phân nửa là đã thành, vỗ nhẹ vào mu bàn tay Lâm Diệc Y: "Sính lễ phải xem tình hình của hai bên, có thể thương lượng, có điều, lúc trước nhà cậu ấy cưới con dâu thì sính lễ cho bốn mươi đồng. Ở đây đều là tổ chức bữa tiệc rượu, sau buổi lễ đó thì xem như thành vợ chồng. Sao, ở thành phố các con còn làm gì khác à?”
“Vậy con hiểu rồi, đợi gặp mặt rồi lại nói, thím Trương, con còn phải ra ngoài đi làm, không tiễn thím được, đường xá trong thôn chắc thím đều đã quen thuộc hết rồi.”
"Được! Con đi mau đi." Thím Trương uốn éo vòng eo thô đi ra khỏi khu thanh niên trí thức, đi thẳng đến nhà ông Triệu.
Thời tiết hôm nay vẫn tốt như ngày hôm qua, công việc của Lâm Diệc Y vẫn là nhổ khoai tây, hái đậu ngoài đồng.
Công việc này của cô một ngày được tính ba điểm công, chẳng đủ lấp đầy dạ dày.
Cùng là nữ phụ nhưng nữ phụ số một lại khác, Vương Như Lan tuy xấu xa nhưng thực ra lại rất thông minh, sớm đã biết dùng bản lĩnh của mình để câu được con trai nhà bí thư giúp sắp xếp công việc cho cô ta, mỗi ngày không cần ra đồng chỉ cần ngồi đó động động cán bút, đầy điểm tới tay, còn có trai đẹp bầu bạn.
Nói thật lòng không trái lương tâm, ngoại hình của Vương Như Lan thuộc vào loại vừa ngây thơ lại quyến rũ, nếu bộ ngực cô ta “trập trùng” hơn chút, thì hoàn toàn có thể trở nên quyến rũ như cô.
Nếu không phải vì trong đầu luôn nghĩ đến chuyện yêu đương với nam chính, cuộc sống sau này chắc chắn tốt hơn bất kỳ ai khác.
Đáng tiếc, trong thế giới tiểu thuyết, nam chính mãi là của nữ chính, vai phụ lợi hại cỡ nào cũng phải hạ màn.
Tuy vậy Lâm Diệc Y lại cảm thấy, Vương Như Lan hình như cũng không thật sự thích nam chính, phần nhiều là bởi vì cô ta đã quen “bắt cá”, đột nhiên lại có người không thích cô ta nên lòng hiếu thắng bị khơi dậy.
Nếu thật sự để cho cô ta sớm có được thì đã quên bẵng đi rồi, dù sao con người đều có tật xấu, dễ dàng có được sẽ không quý trọng.
Một ngày làm việc vất vả, mồ hôi đầm đìa, sau khi Lâm Diệc Y tan làm đi tới cửa khu thanh niên trí thức đã nhìn thấy ngay một bóng người cao lớn đang đợi bên đường.
Nhớ đến buổi sáng thím Trương mai mối đi xem mắt, Lâm Diệc Y lễ phép bước nhanh tới.
Khi Triệu Thịnh nghe thấy động tĩnh phía sau quay người lại, thấy người đến là thanh niên trí thức Lâm, anh bèn chủ động chào hỏi: "Đồng chí Lâm Diệc Y, xin chào."
Ẩn ý trong lời nói của cô là có cần thiết lấy giấy chứng nhận kết hôn không, đọc tiểu thuyết trong thời đại này, rất nhiều người kết hôn chỉ cần bày tiệc rượu, không cần lấy giấy kết hôn, chuyện này rất hợp ý cô.
Khi đến lúc rời đi cô sẽ tránh được rất nhiều rắc rối.
Kết hôn xong thì xem như yêu đương sống chung, tính cách không hợp nhau, cái nhìn không hợp thì đều có thể giải trừ mối quan hệ này, nói chia tay thì chia tay thôi.
Thím Trương cười sảng khoái, đoán chừng chuyến làm mai này hơn phân nửa là đã thành, vỗ nhẹ vào mu bàn tay Lâm Diệc Y: "Sính lễ phải xem tình hình của hai bên, có thể thương lượng, có điều, lúc trước nhà cậu ấy cưới con dâu thì sính lễ cho bốn mươi đồng. Ở đây đều là tổ chức bữa tiệc rượu, sau buổi lễ đó thì xem như thành vợ chồng. Sao, ở thành phố các con còn làm gì khác à?”
“Vậy con hiểu rồi, đợi gặp mặt rồi lại nói, thím Trương, con còn phải ra ngoài đi làm, không tiễn thím được, đường xá trong thôn chắc thím đều đã quen thuộc hết rồi.”
"Được! Con đi mau đi." Thím Trương uốn éo vòng eo thô đi ra khỏi khu thanh niên trí thức, đi thẳng đến nhà ông Triệu.
Thời tiết hôm nay vẫn tốt như ngày hôm qua, công việc của Lâm Diệc Y vẫn là nhổ khoai tây, hái đậu ngoài đồng.
Công việc này của cô một ngày được tính ba điểm công, chẳng đủ lấp đầy dạ dày.
Cùng là nữ phụ nhưng nữ phụ số một lại khác, Vương Như Lan tuy xấu xa nhưng thực ra lại rất thông minh, sớm đã biết dùng bản lĩnh của mình để câu được con trai nhà bí thư giúp sắp xếp công việc cho cô ta, mỗi ngày không cần ra đồng chỉ cần ngồi đó động động cán bút, đầy điểm tới tay, còn có trai đẹp bầu bạn.
Nói thật lòng không trái lương tâm, ngoại hình của Vương Như Lan thuộc vào loại vừa ngây thơ lại quyến rũ, nếu bộ ngực cô ta “trập trùng” hơn chút, thì hoàn toàn có thể trở nên quyến rũ như cô.
Nếu không phải vì trong đầu luôn nghĩ đến chuyện yêu đương với nam chính, cuộc sống sau này chắc chắn tốt hơn bất kỳ ai khác.
Đáng tiếc, trong thế giới tiểu thuyết, nam chính mãi là của nữ chính, vai phụ lợi hại cỡ nào cũng phải hạ màn.
Tuy vậy Lâm Diệc Y lại cảm thấy, Vương Như Lan hình như cũng không thật sự thích nam chính, phần nhiều là bởi vì cô ta đã quen “bắt cá”, đột nhiên lại có người không thích cô ta nên lòng hiếu thắng bị khơi dậy.
Nếu thật sự để cho cô ta sớm có được thì đã quên bẵng đi rồi, dù sao con người đều có tật xấu, dễ dàng có được sẽ không quý trọng.
Một ngày làm việc vất vả, mồ hôi đầm đìa, sau khi Lâm Diệc Y tan làm đi tới cửa khu thanh niên trí thức đã nhìn thấy ngay một bóng người cao lớn đang đợi bên đường.
Nhớ đến buổi sáng thím Trương mai mối đi xem mắt, Lâm Diệc Y lễ phép bước nhanh tới.
Khi Triệu Thịnh nghe thấy động tĩnh phía sau quay người lại, thấy người đến là thanh niên trí thức Lâm, anh bèn chủ động chào hỏi: "Đồng chí Lâm Diệc Y, xin chào."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.