[Thập Niên 70] Lão Đại Nông Khoa Làm Giàu Ở Niên Đại Văn
Chương 4:
Thất Nguyệt Điền
19/10/2023
Có nhận thức này, mọi người lại nhìn về phía Khương Nhị Lực, lại càng khinh thường.
"Thật sự chưa từng thấy qua người chú nào như vậy, thật sự quá ác độc."
"Đúng vậy, cô bé, sau này bớt tới nhà chú hai của cháu, đừng để bị lừa nữa."
Trong đám người đột nhiên có một người chen ra, cô nhổ một ngụm nước miếng trên mặt đất, "Khương Nhị Lực cậu khá lắm, thật sự là đồ lòng dạ súc sinh a, năm đó cậu được đi học cũng đều nhờ anh trai cậu cung phụng, về sau lại cưới vợ, bản thân Đại Lực cũng không cưới được vợ, mệt chết mệt sống kiếm tiền cho cạu, hiện tại Đại Lực không còn, cậu không cho Nghênh Xuân được một khẩu phần ăn, còn cất giấu tâm địa độc ác như vậy, cậu nên bị trời đánh!"
Khương Nghênh Xuân giương mắt nhìn qua, thấy Chu Nhị Hồng chống nạnh mắng to, trong lòng vui vẻ, nguyên chủ gọi người phụ nữ này một tiếng thím hai, người đàn ông của bà cũng là đội trưởng giống với Khương Nhị Lực, hai người có quan hệ cạnh tranh, không vừa mắt lẫn nhau, xem ra sau việc này, lúc trở về thôn cũng sẽ náo nhiệt thêm một hồi.
Thấy bọn buôn người đã chạy, Khương Nhị Lực lại muốn giảo biện, "Tôi còn có thể lừa cháu gái ruột của tôi sao, tôi đã xem qua hợp đồng kia, người ta cũng đã nói, ký hợp đồng liền đưa 2000, ra ngoài làm công, mỗi tháng 100 đồng, giấy trắng mực đen, nếu tối nói dối, tôi, tôi không được chết tử tế!"
Dù sao tên buôn người kia đã chạy, hắn mạnh miệng một chút, lừa gạt qua chuyện rồi tính sau.
"Là hợp đồng này sao?" Khương Nghênh Xuân sợ hãi vươn tay ra.
Một cục giấy xuất hiện trong lòng bàn tay của Khương Nghênh Xuân.
Khương Nhị Lực hít vào một hơi khí lạnh, thiếu chút nữa lừa qua được, hắn muốn đưa tay đoạt lấy cục giấy, nhưng đã muộn.
Người đàn ông xô đẩy Khương Nhị Lực kia trực tiếp đưa tay cầm lấy cục giấy, vuốt thẳng vài cái, cùng mấy người vây quanh đọc qua.
Trong im lặng, tiếng chửi thô lỗ truyền ra, "Thật sự là hợp đồng này?"
Khương Nghênh Xuân mặt đầy nước mắt, gật đầu, "Là cái này, chú hai nói, trên đó viết một tháng trả 100 đồng, bao ăn bao ở."
Người đàn ông kia tức giận đến run tay, lớn tiếng đọc ra nội dung hợp đồng, "Nay bỏ vốn 2000, mua đứt 20 năm, tiến vào công ty truyền thông Ngọc Kiều đảm nhiệm vị trí diễn viên, không màng sống chết, nếu như vi phạm hợp đồng, tiền bồi thường 20 vạn!"
Những chi tiết nhỏ nhặt còn lại thì hắn không chú ý, chỉ một câu này đã đủ khiến cho mọi người tức giận không nhẹ.
"Thật sự như vậy? Không màng sống chết, đây còn không phải là bọn buôn người sao?"
"Trời ạ, người này còn nói hắn không được chết tử tế, ta thấy hắn thật sự không được chết tử tế mà."
Dù thế nào Khương Nhị Lực cũng không nghĩ tới, nha đầu Nghênh Xuân này lại giấu hợp đồng đi, hắn thầm hô xui xẻo, há miệng muốn giảo biện, lại không ai nghe hắn.
Chu Nhị Hồng nghe xong liền hiểu ra mọi chuyện, "Tôi xem như nhìn rõ, cậu muốn cầm 2000 đồng này để cưới vợ cho con trai mình, cả nhà ăn ngon uống cay, còn Nghênh Xuân chết hay sống cũng không liên quan gì đến cậu, tôi nhổ vào!"
"Đây là phạm pháp, đưa đến đồn công an!"
"Đúng, đưa đồn công an!"
Vừa rồi tên buôn người kia nhìn dọa người, không ngăn được hắn chạy, nhưng Khương Nhị Lực thì bọn họ không sợ, lập tức hướng về phía Khương Nhị Lực, "Người như vậy, lòng dạ đen tối, không đưa đồn công an còn không biết sẽ làm ra chuyện ác gì."
"Chủ tịch đã nói, không thể để khối u ác tính hủy hoại cuộc sống tốt đẹp của chúng ta, tên Khương Nhị Lực này chính là khối u ác tính!"
"Đi, đến đồn công an!" Người đàn ông đọc hợp đồng kia ngăn chặn cánh tay Khương Nhị Lực, dùng sức một cái, Khương Nhị Lực lảo đảo hai cái, thiếu chút nữa quỳ xuống.
"Thật sự chưa từng thấy qua người chú nào như vậy, thật sự quá ác độc."
"Đúng vậy, cô bé, sau này bớt tới nhà chú hai của cháu, đừng để bị lừa nữa."
Trong đám người đột nhiên có một người chen ra, cô nhổ một ngụm nước miếng trên mặt đất, "Khương Nhị Lực cậu khá lắm, thật sự là đồ lòng dạ súc sinh a, năm đó cậu được đi học cũng đều nhờ anh trai cậu cung phụng, về sau lại cưới vợ, bản thân Đại Lực cũng không cưới được vợ, mệt chết mệt sống kiếm tiền cho cạu, hiện tại Đại Lực không còn, cậu không cho Nghênh Xuân được một khẩu phần ăn, còn cất giấu tâm địa độc ác như vậy, cậu nên bị trời đánh!"
Khương Nghênh Xuân giương mắt nhìn qua, thấy Chu Nhị Hồng chống nạnh mắng to, trong lòng vui vẻ, nguyên chủ gọi người phụ nữ này một tiếng thím hai, người đàn ông của bà cũng là đội trưởng giống với Khương Nhị Lực, hai người có quan hệ cạnh tranh, không vừa mắt lẫn nhau, xem ra sau việc này, lúc trở về thôn cũng sẽ náo nhiệt thêm một hồi.
Thấy bọn buôn người đã chạy, Khương Nhị Lực lại muốn giảo biện, "Tôi còn có thể lừa cháu gái ruột của tôi sao, tôi đã xem qua hợp đồng kia, người ta cũng đã nói, ký hợp đồng liền đưa 2000, ra ngoài làm công, mỗi tháng 100 đồng, giấy trắng mực đen, nếu tối nói dối, tôi, tôi không được chết tử tế!"
Dù sao tên buôn người kia đã chạy, hắn mạnh miệng một chút, lừa gạt qua chuyện rồi tính sau.
"Là hợp đồng này sao?" Khương Nghênh Xuân sợ hãi vươn tay ra.
Một cục giấy xuất hiện trong lòng bàn tay của Khương Nghênh Xuân.
Khương Nhị Lực hít vào một hơi khí lạnh, thiếu chút nữa lừa qua được, hắn muốn đưa tay đoạt lấy cục giấy, nhưng đã muộn.
Người đàn ông xô đẩy Khương Nhị Lực kia trực tiếp đưa tay cầm lấy cục giấy, vuốt thẳng vài cái, cùng mấy người vây quanh đọc qua.
Trong im lặng, tiếng chửi thô lỗ truyền ra, "Thật sự là hợp đồng này?"
Khương Nghênh Xuân mặt đầy nước mắt, gật đầu, "Là cái này, chú hai nói, trên đó viết một tháng trả 100 đồng, bao ăn bao ở."
Người đàn ông kia tức giận đến run tay, lớn tiếng đọc ra nội dung hợp đồng, "Nay bỏ vốn 2000, mua đứt 20 năm, tiến vào công ty truyền thông Ngọc Kiều đảm nhiệm vị trí diễn viên, không màng sống chết, nếu như vi phạm hợp đồng, tiền bồi thường 20 vạn!"
Những chi tiết nhỏ nhặt còn lại thì hắn không chú ý, chỉ một câu này đã đủ khiến cho mọi người tức giận không nhẹ.
"Thật sự như vậy? Không màng sống chết, đây còn không phải là bọn buôn người sao?"
"Trời ạ, người này còn nói hắn không được chết tử tế, ta thấy hắn thật sự không được chết tử tế mà."
Dù thế nào Khương Nhị Lực cũng không nghĩ tới, nha đầu Nghênh Xuân này lại giấu hợp đồng đi, hắn thầm hô xui xẻo, há miệng muốn giảo biện, lại không ai nghe hắn.
Chu Nhị Hồng nghe xong liền hiểu ra mọi chuyện, "Tôi xem như nhìn rõ, cậu muốn cầm 2000 đồng này để cưới vợ cho con trai mình, cả nhà ăn ngon uống cay, còn Nghênh Xuân chết hay sống cũng không liên quan gì đến cậu, tôi nhổ vào!"
"Đây là phạm pháp, đưa đến đồn công an!"
"Đúng, đưa đồn công an!"
Vừa rồi tên buôn người kia nhìn dọa người, không ngăn được hắn chạy, nhưng Khương Nhị Lực thì bọn họ không sợ, lập tức hướng về phía Khương Nhị Lực, "Người như vậy, lòng dạ đen tối, không đưa đồn công an còn không biết sẽ làm ra chuyện ác gì."
"Chủ tịch đã nói, không thể để khối u ác tính hủy hoại cuộc sống tốt đẹp của chúng ta, tên Khương Nhị Lực này chính là khối u ác tính!"
"Đi, đến đồn công an!" Người đàn ông đọc hợp đồng kia ngăn chặn cánh tay Khương Nhị Lực, dùng sức một cái, Khương Nhị Lực lảo đảo hai cái, thiếu chút nữa quỳ xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.