[Thập Niên 70] Mang Con Đi Tái Giá, Anh Chồng Quân Nhân Bất Ngờ Trở Về
Chương 27:
Luân Cảnh
21/08/2024
Tám người họ, mỗi người gọi hai bát nước đường phèn, còn thêm mấy cây kem que. Ra tay vẫn hào phóng như trước, khiến những người trong tiệm nước đường liên tục liếc nhìn họ.
"Quả là hào phóng." Giang Doanh Doanh lại cảm thán một câu.
Quay đầu lại mới phát hiện ra vẻ mặt của Hứa Tuế Ninh có chút kỳ lạ. Giang Doanh Doanh cho rằng cô thông qua người lính này, lại nghĩ đến Thẩm Quân Ngật, vội vàng chuyển chủ đề.
"Tuế Ninh, cậu xem mấy tấm vải tớ mua này thế nào? Tấm vải hoa này tớ định may một cái váy, tấm vải xanh đậm này có thể may cho Duệ Duệ một bộ quần áo..."
Cô ấy đặt gói vải lên bàn, lật vải bên trong ra cho Hứa Tuế Ninh xem.
Hứa Tuế Ninh hờ hững đáp lại vài câu nhưng ánh mắt vẫn luôn hướng về người phụ nữ xinh đẹp kia. Ngay khi nhìn thấy khuôn mặt của cô ta, Hứa Tuế Ninh đã nhận ra. Cô ta là người phụ nữ đã khoác tay Thẩm Quân Ngật.
Đôi tay Hứa Tuế Ninh đặt trên đầu gối đột nhiên nắm chặt, khuôn mặt vừa mới hồi phục lại tái đi vài phần.
Nhóm người họ vây quanh người phụ nữ kia ngồi vào bàn đối diện với Hứa Tuế Ninh. Có thể thấy địa vị của người phụ nữ kia có vẻ rất cao, nhóm người kia rất tôn trọng cô ta.
Quán nước đường phèn không lớn, khoảng cách giữa các bàn không xa lắm. Hứa Tuế Ninh nghe những người kia gọi cô ta là bác sĩ Lục.
Cô nắm chặt ngón tay. Vậy cô ta là bác sĩ quân y trong doanh trại của Thẩm Quân Ngật sao?
Nhưng Hứa Tuế Ninh không hiểu lắm về cấp bậc quân hàm trong quân đội, tuy nhiên cô đoán quân hàm của Thẩm Quân Ngật chắc chắn cao hơn những người này. Bởi vì quân hàm của hắn ta là hai vạch một sao, còn quân hàm của những người này chỉ là vài ngôi sao mà thôi.
Quân nhân và bác sĩ quân y, quả là rất xứng đôi. Hứa Tuế Ninh mím môi, nuốt xuống vị đắng trong miệng.
Nước đường phèn và kem que mà họ gọi nhanh chóng được mang lên, nhóm người vừa uống nước đường vừa hỏi người phụ nữ xinh đẹp kia.
"Bác sĩ Lục bao giờ thì kết hôn với Thượng tá Thẩm vậy?"
Lục Chiêu Chiêu bưng bát lên uống một ngụm nước đường, ánh mắt mới lướt qua từng khuôn mặt tám chuyện của họ, cười nói: "Sao thế? Đều sốt ruột muốn ăn kẹo mừng hả?"
Mọi người đều cười ha ha.
"Bác sĩ Lục và Thượng tá Thẩm là đôi đầu tiên trong trại của chúng ta. Mọi người cũng muốn triêm triêm hớn hở thôi."
Hứa Tuế Ninh nghe xong cuộc đối thoại của họ, đầu ngón tay run lên. Thượng tá? Bây giờ hắn ta đã là Thượng tá rồi sao?
Nghĩ đến đây, sắc mặt Hứa Tuế Ninh lại thay đổi, vị đắng lan tỏa trong lòng, cả trái tim đau nhói khó chịu. Cũng phải thôi, Thẩm Quân Ngật vẫn luôn như vậy, hắn ta làm gì cũng có thể làm tốt nhất. Tám năm trôi qua, hắn ta trở thành Thượng tá, cũng không có gì lạ.
Chỉ là...
Hứa Tuế Ninh buồn bã cúi mắt, cô càng không xứng với hắn ta hơn.
Giang Doanh Doanh nhận ra sự bất thường của cô, giơ tay nhìn cô. Thấy cô vẫn luôn nhìn nhóm người đang nói chuyện ở phía đối diện. Giang Doanh Doanh cũng không khỏi nhìn về phía họ.
"Quả là hào phóng." Giang Doanh Doanh lại cảm thán một câu.
Quay đầu lại mới phát hiện ra vẻ mặt của Hứa Tuế Ninh có chút kỳ lạ. Giang Doanh Doanh cho rằng cô thông qua người lính này, lại nghĩ đến Thẩm Quân Ngật, vội vàng chuyển chủ đề.
"Tuế Ninh, cậu xem mấy tấm vải tớ mua này thế nào? Tấm vải hoa này tớ định may một cái váy, tấm vải xanh đậm này có thể may cho Duệ Duệ một bộ quần áo..."
Cô ấy đặt gói vải lên bàn, lật vải bên trong ra cho Hứa Tuế Ninh xem.
Hứa Tuế Ninh hờ hững đáp lại vài câu nhưng ánh mắt vẫn luôn hướng về người phụ nữ xinh đẹp kia. Ngay khi nhìn thấy khuôn mặt của cô ta, Hứa Tuế Ninh đã nhận ra. Cô ta là người phụ nữ đã khoác tay Thẩm Quân Ngật.
Đôi tay Hứa Tuế Ninh đặt trên đầu gối đột nhiên nắm chặt, khuôn mặt vừa mới hồi phục lại tái đi vài phần.
Nhóm người họ vây quanh người phụ nữ kia ngồi vào bàn đối diện với Hứa Tuế Ninh. Có thể thấy địa vị của người phụ nữ kia có vẻ rất cao, nhóm người kia rất tôn trọng cô ta.
Quán nước đường phèn không lớn, khoảng cách giữa các bàn không xa lắm. Hứa Tuế Ninh nghe những người kia gọi cô ta là bác sĩ Lục.
Cô nắm chặt ngón tay. Vậy cô ta là bác sĩ quân y trong doanh trại của Thẩm Quân Ngật sao?
Nhưng Hứa Tuế Ninh không hiểu lắm về cấp bậc quân hàm trong quân đội, tuy nhiên cô đoán quân hàm của Thẩm Quân Ngật chắc chắn cao hơn những người này. Bởi vì quân hàm của hắn ta là hai vạch một sao, còn quân hàm của những người này chỉ là vài ngôi sao mà thôi.
Quân nhân và bác sĩ quân y, quả là rất xứng đôi. Hứa Tuế Ninh mím môi, nuốt xuống vị đắng trong miệng.
Nước đường phèn và kem que mà họ gọi nhanh chóng được mang lên, nhóm người vừa uống nước đường vừa hỏi người phụ nữ xinh đẹp kia.
"Bác sĩ Lục bao giờ thì kết hôn với Thượng tá Thẩm vậy?"
Lục Chiêu Chiêu bưng bát lên uống một ngụm nước đường, ánh mắt mới lướt qua từng khuôn mặt tám chuyện của họ, cười nói: "Sao thế? Đều sốt ruột muốn ăn kẹo mừng hả?"
Mọi người đều cười ha ha.
"Bác sĩ Lục và Thượng tá Thẩm là đôi đầu tiên trong trại của chúng ta. Mọi người cũng muốn triêm triêm hớn hở thôi."
Hứa Tuế Ninh nghe xong cuộc đối thoại của họ, đầu ngón tay run lên. Thượng tá? Bây giờ hắn ta đã là Thượng tá rồi sao?
Nghĩ đến đây, sắc mặt Hứa Tuế Ninh lại thay đổi, vị đắng lan tỏa trong lòng, cả trái tim đau nhói khó chịu. Cũng phải thôi, Thẩm Quân Ngật vẫn luôn như vậy, hắn ta làm gì cũng có thể làm tốt nhất. Tám năm trôi qua, hắn ta trở thành Thượng tá, cũng không có gì lạ.
Chỉ là...
Hứa Tuế Ninh buồn bã cúi mắt, cô càng không xứng với hắn ta hơn.
Giang Doanh Doanh nhận ra sự bất thường của cô, giơ tay nhìn cô. Thấy cô vẫn luôn nhìn nhóm người đang nói chuyện ở phía đối diện. Giang Doanh Doanh cũng không khỏi nhìn về phía họ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.