Thập Niên 70: Mang Theo Dược Vương Xuyên Không
Chương 34: Đòi Tiền
Hương Dụ Tô Bì
25/02/2024
Trịnh Hạng Nam bị Tô Nguyệt Hi chiều chuộng quen rồi, lần đầu tiên bị cô đối xử lạnh lùng như vậy.
Anh ta luôn cảm thấy có điều gì đó không đúng, nhưng nhất thời lại không thể nói ra.
Thấy cách cứng rắn không hiệu quả, Trịnh Hạng Nam lại định dùng cách mềm mỏng.
"Tô Nguyệt Hi, em đừng giận nữa, anh chỉ là thích cô gái tốt bụng thôi."
Tạm thời giải tỏa cơn tức giận, Tô Nguyệt Hi không định lãng phí lời nói với Trịnh Hạng Nam nữa.
"Tùy anh, à, tôi xuống nông thôn cần rất nhiều tiền, anh mau trả lại tiền tôi đã cho anh mượn lúc trước, hai trăm bốn mươi đồng, không được thiếu một xu, biết chưa?"
Khi Tô Nguyệt Hi tính ra mình có nhiều tiền như vậy, cô lại mắng nguyên chủ một trận.
Anh trai tiết kiệm từng đồng gửi tiền cho cô tiêu xài, nhưng nguyên chủ lại tiêu hết vào người đàn ông này, thật sự là lòng tốt đem nuôi chó mất rồi.
Trịnh Hạng Nam chưa mặt dày đến nỗi đòi Tô Nguyệt Hi cho tiền tiêu, vì vậy mỗi lần lấy tiền anh ta đều nói là mượn, chỉ là chưa bao giờ trả mà thôi.
Bất ngờ nhắc đến tiền, Trịnh Hạng Nam nhất thời không kịp xoay sở, bật ra "Tiền gì?"
Tô Nguyệt Hi lườm một cái: “Thì ra anh quên hết rồi, chẳng trách anh chưa bao giờ trả tiền."
Trịnh Hạng Nam không định trả tiền, nhưng bị Tô Nguyệt Hi chỉ rõ, mặt anh ta vẫn hơi nóng.
"Tô Nguyệt Hi, em đừng có vu khống, anh khi nào không trả tiền, hơn nữa em cướp giật à! Làm sao có thể có những hai trăm bốn mươi đồng?"
Lấy tiền từ tay Tô Nguyệt Hi quá dễ, Trịnh Hạng Nam hoàn toàn không tính toán xem tổng cộng có bao nhiêu.
Tô Nguyệt Hi đếm trên đầu ngón tay: “Anh trai tôi nhập ngũ từ năm kia, từ khi anh ấy nhập ngũ, năm đầu tiên mỗi tháng gửi cho tôi năm đồng, tổng cộng sáu mươi đồng. Nửa đầu năm thứ hai gửi mười đồng, vẫn là sáu mươi đồng. Nửa cuối năm gửi mười lăm đồng, đến bây giờ tổng cộng gửi được tám tháng, cộng lại là một trăm hai, tổng cộng không phải hai trăm tư à?"
Thật sự là nhiều như vậy à, Trịnh Hạng Nam cứng đờ.
"Nhưng... không phải anh tiêu hết?"
Tô Nguyệt Hi khinh thường nhìn Trịnh Hạng Nam: “Anh thật sự không định trả, những đồng tiền đó mỗi lần tôi rút ra đều trực tiếp đưa cho anh, toàn là tiền mới, không có một đồng lẻ nào."
Ánh mắt của Tô Nguyệt Hi làm Trịnh Hạng Nam đau đớn, anh ta cảm thấy bị coi thường, nóng nảy nói: "Ai nói tôi không trả, tôi sẽ sớm trả hết cho cô."
Tô Nguyệt Hi khoanh tay: “Đừng nói sớm, tôi chỉ cho anh hai ngày, nếu anh không trả, tôi sẽ đi tìm dì Trịnh, tìm lãnh đạo nhà máy nói chuyện."
Anh ta luôn cảm thấy có điều gì đó không đúng, nhưng nhất thời lại không thể nói ra.
Thấy cách cứng rắn không hiệu quả, Trịnh Hạng Nam lại định dùng cách mềm mỏng.
"Tô Nguyệt Hi, em đừng giận nữa, anh chỉ là thích cô gái tốt bụng thôi."
Tạm thời giải tỏa cơn tức giận, Tô Nguyệt Hi không định lãng phí lời nói với Trịnh Hạng Nam nữa.
"Tùy anh, à, tôi xuống nông thôn cần rất nhiều tiền, anh mau trả lại tiền tôi đã cho anh mượn lúc trước, hai trăm bốn mươi đồng, không được thiếu một xu, biết chưa?"
Khi Tô Nguyệt Hi tính ra mình có nhiều tiền như vậy, cô lại mắng nguyên chủ một trận.
Anh trai tiết kiệm từng đồng gửi tiền cho cô tiêu xài, nhưng nguyên chủ lại tiêu hết vào người đàn ông này, thật sự là lòng tốt đem nuôi chó mất rồi.
Trịnh Hạng Nam chưa mặt dày đến nỗi đòi Tô Nguyệt Hi cho tiền tiêu, vì vậy mỗi lần lấy tiền anh ta đều nói là mượn, chỉ là chưa bao giờ trả mà thôi.
Bất ngờ nhắc đến tiền, Trịnh Hạng Nam nhất thời không kịp xoay sở, bật ra "Tiền gì?"
Tô Nguyệt Hi lườm một cái: “Thì ra anh quên hết rồi, chẳng trách anh chưa bao giờ trả tiền."
Trịnh Hạng Nam không định trả tiền, nhưng bị Tô Nguyệt Hi chỉ rõ, mặt anh ta vẫn hơi nóng.
"Tô Nguyệt Hi, em đừng có vu khống, anh khi nào không trả tiền, hơn nữa em cướp giật à! Làm sao có thể có những hai trăm bốn mươi đồng?"
Lấy tiền từ tay Tô Nguyệt Hi quá dễ, Trịnh Hạng Nam hoàn toàn không tính toán xem tổng cộng có bao nhiêu.
Tô Nguyệt Hi đếm trên đầu ngón tay: “Anh trai tôi nhập ngũ từ năm kia, từ khi anh ấy nhập ngũ, năm đầu tiên mỗi tháng gửi cho tôi năm đồng, tổng cộng sáu mươi đồng. Nửa đầu năm thứ hai gửi mười đồng, vẫn là sáu mươi đồng. Nửa cuối năm gửi mười lăm đồng, đến bây giờ tổng cộng gửi được tám tháng, cộng lại là một trăm hai, tổng cộng không phải hai trăm tư à?"
Thật sự là nhiều như vậy à, Trịnh Hạng Nam cứng đờ.
"Nhưng... không phải anh tiêu hết?"
Tô Nguyệt Hi khinh thường nhìn Trịnh Hạng Nam: “Anh thật sự không định trả, những đồng tiền đó mỗi lần tôi rút ra đều trực tiếp đưa cho anh, toàn là tiền mới, không có một đồng lẻ nào."
Ánh mắt của Tô Nguyệt Hi làm Trịnh Hạng Nam đau đớn, anh ta cảm thấy bị coi thường, nóng nảy nói: "Ai nói tôi không trả, tôi sẽ sớm trả hết cho cô."
Tô Nguyệt Hi khoanh tay: “Đừng nói sớm, tôi chỉ cho anh hai ngày, nếu anh không trả, tôi sẽ đi tìm dì Trịnh, tìm lãnh đạo nhà máy nói chuyện."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.