Thập Niên 70: Mang Theo Hệ Thống Xuyên Tới Sau Đêm Tân Hôn
Chương 32: Mở Mang Tầm Mắt
Mễ Thải Đậu
11/12/2023
Lúc Cố Tranh đạp xe đạp sắp rẽ vào ngõ hẻm thì hai người bọn họ nghe thấy tiếng ồn ào xung quanh, thỉnh thoảng còn có giọng ai đó cầu xin tha thứ.
Cố Tranh nhíu mày, dựng xe lại, Bạch Đào cũng đứng xuống từ yên sau, hai người nhìn nhau rồi quyết định cùng đến đó xem thử.
Bên ngoài ngôi nhà này có năm sáu người đang vây quanh.
Mà tiếng la hét ồn ào này truyền ra từ trong sân của ngôi nhà nhưng cửa sân đã bị gài chặt bên mọi người không vào được.
Ở thời này, tường rào quanh sân còn chưa cao nên chỉ cần nhón chân lên thì sẽ nhìn thấy rõ tình hình bên trong sân ngay.
Trong số những người ở đây có người biết Bạch Đào, khi nhìn thấy trên mặt người đàn ông đứng cạnh cô có vết sẹo dài như vậy thì lập tức biết được anh là người nào. Nói thế nào thì đây cũng là thời đại mà chuyện tốt không ra khỏi cửa nhưng chuyện xấu truyền đi ngàn dặm, không có bí mật gì có thể giấu được: “Ôi, hôm nay là ngày cháu lại mặt, chồng của cháu trông thật khỏe mạnh!” Vì trên mặt Cố Tranh có một vết sẹo nên đâu thể nào khen đẹp trai, bất kể người có vết sẹo kia là một người đàn ông cường tráng cực kỳ không tệ.
Bạch Đào gật nhẹ đầu, cô cũng theo vai vế mà chào đối phương. Theo thông tin hệ thống đã cung cấp thì người phụ nữ này nổi tiếng là cái loa di động trong thôn, từ làng trên đến xóm dưới, không có chuyện của nhà nào mà bà ta không biết đến.
“Thím, trong này xảy ra chuyện gì vậy ạ?” Bạch Đào hỏi.
Hỏi bà ta là đúng rồi, có chuyện gì trong thôn mà bà ta không biết? ‘Thím loa’ đến gần Bạch Đào nói: “Còn chẳng phải tên Lại Phúc kia lại thua cờ bạc ở chỗ nào nên bây giờ về đây đòi tiền mẹ hắn, mẹ hắn nói không có tiền, tên Lại Phúc này vừa uống say bí tỉ, thế là đè mẹ mình xuống đất mà đánh. Ôi! Thật đáng giận!”
Mấy người đứng cạnh cũng gật đầu không ngừng: “Đúng vậy! Tên Lại Phúc kia đúng là không phải con người, ba ngày hai bữa thì đánh vợ mình, đến mẹ ruột của mình cũng đánh luôn.”
Bạch Đào thầm mắng, vì sao lại tồn tại hạng người khốn kiếp thế này?
Cố Tranh đứng cạnh cô cũng nghe thấy, anh đã hiểu bên trong đang xảy ra chuyện gì.
Đúng lúc này lại nghe thấy giọng già nua, yếu ớt cầu xin tha: “Phúc à, con ơi, mẹ thật sự hết tiền rồi, trong nhà chúng ta ăn bữa trước lại thiếu bữa sau, uống nước lạnh còn không thể no được thì lấy tiền ở đâu ra?”
“Cái rắm! Bà già đáng chết! Chắc chắn là bà đã giấu tiền ở đâu rồi, xem ra là tôi đánh vẫn còn nhẹ. Dù sao bà chết đi rồi thì tiền kia cũng thuộc về ông đây thôi, chẳng bằng bà đưa tiền cho tôi sớm thì tốt hơn.”
Cố Tranh vừa nghe đến đó đã giơ chân lên đá văng cái cửa.
Người đàn ông trong sân như hung thần đi đến: “Đứa nào? Đứa nào dám đến trước nhà tao gây sự? Chán sống rồi đúng không?”
Mấy người thím loa đứng xung quanh cuống quýt lùi lại, chỉ sợ bị Lại Phúc nhìn thấy thì sẽ ghi thù.
Cố Tranh nhíu mày, bước lên nắm ngay cổ áo của Lại Phúc, nhẹ nhàng xách hắn lên như xách một con gà con.
Cố Tranh cao hơn hắn, cộng thêm vết sẹo trên mặt anh nên tên Lại Phúc lúc này không khác gì cọng rơm, khí thế trên người hắn lập tức ỉu xìu, hắn sợ hãi không thôi: “Anh là ai? Tôi không có chọc đến anh… Anh đến nhà tôi làm gì?”
Đúng lúc này, một bà già gầy yếu, dáng người nhỏ xíu, mặt mũi bầm dập không còn nhìn thấy rõ ràng nữa đã chạy ra, bà ta chỉ vào Cố Tranh, ngồi xuống đất khóc rống lên: “Ôi, cái thằng nhãi ranh này túm lấy con tôi, thật sự không có công lý, ức hiếp người mà còn dám đến tận nhà ức hiếp người ta, mau thả con trai tôi ra! Con trai tôi mà có rơi mất một sợi lông nào thì tôi không tha cho cậu!”
Cả Cố Tranh và Bạch Đào đều trợn mắt há mồm vì hành động không ổn định này của người phụ nữ già nua này.
Không biết tốt xấu, thảo nào lại bị đánh!
Đúng là được mở mang tầm mắt rồi!
Cố Tranh nhíu mày, dựng xe lại, Bạch Đào cũng đứng xuống từ yên sau, hai người nhìn nhau rồi quyết định cùng đến đó xem thử.
Bên ngoài ngôi nhà này có năm sáu người đang vây quanh.
Mà tiếng la hét ồn ào này truyền ra từ trong sân của ngôi nhà nhưng cửa sân đã bị gài chặt bên mọi người không vào được.
Ở thời này, tường rào quanh sân còn chưa cao nên chỉ cần nhón chân lên thì sẽ nhìn thấy rõ tình hình bên trong sân ngay.
Trong số những người ở đây có người biết Bạch Đào, khi nhìn thấy trên mặt người đàn ông đứng cạnh cô có vết sẹo dài như vậy thì lập tức biết được anh là người nào. Nói thế nào thì đây cũng là thời đại mà chuyện tốt không ra khỏi cửa nhưng chuyện xấu truyền đi ngàn dặm, không có bí mật gì có thể giấu được: “Ôi, hôm nay là ngày cháu lại mặt, chồng của cháu trông thật khỏe mạnh!” Vì trên mặt Cố Tranh có một vết sẹo nên đâu thể nào khen đẹp trai, bất kể người có vết sẹo kia là một người đàn ông cường tráng cực kỳ không tệ.
Bạch Đào gật nhẹ đầu, cô cũng theo vai vế mà chào đối phương. Theo thông tin hệ thống đã cung cấp thì người phụ nữ này nổi tiếng là cái loa di động trong thôn, từ làng trên đến xóm dưới, không có chuyện của nhà nào mà bà ta không biết đến.
“Thím, trong này xảy ra chuyện gì vậy ạ?” Bạch Đào hỏi.
Hỏi bà ta là đúng rồi, có chuyện gì trong thôn mà bà ta không biết? ‘Thím loa’ đến gần Bạch Đào nói: “Còn chẳng phải tên Lại Phúc kia lại thua cờ bạc ở chỗ nào nên bây giờ về đây đòi tiền mẹ hắn, mẹ hắn nói không có tiền, tên Lại Phúc này vừa uống say bí tỉ, thế là đè mẹ mình xuống đất mà đánh. Ôi! Thật đáng giận!”
Mấy người đứng cạnh cũng gật đầu không ngừng: “Đúng vậy! Tên Lại Phúc kia đúng là không phải con người, ba ngày hai bữa thì đánh vợ mình, đến mẹ ruột của mình cũng đánh luôn.”
Bạch Đào thầm mắng, vì sao lại tồn tại hạng người khốn kiếp thế này?
Cố Tranh đứng cạnh cô cũng nghe thấy, anh đã hiểu bên trong đang xảy ra chuyện gì.
Đúng lúc này lại nghe thấy giọng già nua, yếu ớt cầu xin tha: “Phúc à, con ơi, mẹ thật sự hết tiền rồi, trong nhà chúng ta ăn bữa trước lại thiếu bữa sau, uống nước lạnh còn không thể no được thì lấy tiền ở đâu ra?”
“Cái rắm! Bà già đáng chết! Chắc chắn là bà đã giấu tiền ở đâu rồi, xem ra là tôi đánh vẫn còn nhẹ. Dù sao bà chết đi rồi thì tiền kia cũng thuộc về ông đây thôi, chẳng bằng bà đưa tiền cho tôi sớm thì tốt hơn.”
Cố Tranh vừa nghe đến đó đã giơ chân lên đá văng cái cửa.
Người đàn ông trong sân như hung thần đi đến: “Đứa nào? Đứa nào dám đến trước nhà tao gây sự? Chán sống rồi đúng không?”
Mấy người thím loa đứng xung quanh cuống quýt lùi lại, chỉ sợ bị Lại Phúc nhìn thấy thì sẽ ghi thù.
Cố Tranh nhíu mày, bước lên nắm ngay cổ áo của Lại Phúc, nhẹ nhàng xách hắn lên như xách một con gà con.
Cố Tranh cao hơn hắn, cộng thêm vết sẹo trên mặt anh nên tên Lại Phúc lúc này không khác gì cọng rơm, khí thế trên người hắn lập tức ỉu xìu, hắn sợ hãi không thôi: “Anh là ai? Tôi không có chọc đến anh… Anh đến nhà tôi làm gì?”
Đúng lúc này, một bà già gầy yếu, dáng người nhỏ xíu, mặt mũi bầm dập không còn nhìn thấy rõ ràng nữa đã chạy ra, bà ta chỉ vào Cố Tranh, ngồi xuống đất khóc rống lên: “Ôi, cái thằng nhãi ranh này túm lấy con tôi, thật sự không có công lý, ức hiếp người mà còn dám đến tận nhà ức hiếp người ta, mau thả con trai tôi ra! Con trai tôi mà có rơi mất một sợi lông nào thì tôi không tha cho cậu!”
Cả Cố Tranh và Bạch Đào đều trợn mắt há mồm vì hành động không ổn định này của người phụ nữ già nua này.
Không biết tốt xấu, thảo nào lại bị đánh!
Đúng là được mở mang tầm mắt rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.