Thập Niên 70: Mang Theo Không Gian Gả Cho Chàng Quân Nhân Mặt Lạnh
Chương 38: Có Hương Vị 2
Không Sơn Linh Vũ
14/11/2023
Bãi đất cát trước sân là của công, nhưng Tần Hàn Thư đã xin với cấp trên một mảnh đất trước cửa căn nhà của mình để khai khẩn trồng rau.
Cấp trên còn cho cô hạt giống rau dưa, còn cho cô mượn cả cây cuốc.
Đại đội luôn luôn ủng hộ đối với những hành vị cần cù lao động của nhóm thanh niên trí thức, cây bào đồng cũng được sự cho phép và trợ giúp của đại đội sự mới nhổ lên trồng.
Vì thế, sau khi trồng cây xong, Tần Hàn Thư lại bắt đầu xới đất.
Đất ở bãi đất cát trong sân vô cùng cứng, tuy rằng cô có thể xới được, nhưng rõ ràng động tác không thuần thục.
Cho nên khi cô vô tình làm một ít đất văng lên người Trương Kháng Mỹ đang đi ngang qua thì hiển nhiên, cô ấy bắt đầu châm chọc.
"Cô tham gia vào đội cũng được hai mươi ngày rồi mà ngay cả xới đất cũng làm không được, rốt cuộc là cô có cố gắng học tập kỹ thuật nông nghiệp hay không vậy? Chậc, nhìn dáng vẻ trắng trẻo non mịn của cô thì đã hiểu chắc chắn khi làm việc cô sẽ không cố gắng, chỉ biết lười biếng rồi chứ gì?"
Lao động và phơi dưới trời nắng gắt hơn hai mươi ngày đủ để cho làn da của mọi người đen gấp mấy lần, ngay cả Trương Dao không ngừng dưỡng da liên tục mỗi ngày thì gương mặt cũng đều đỏ ửng, nói là tới mùa đông mới có thể trắng trở lại.
Chỉ có Tần Hàn Thư, vì cô dùng nước suối trong không gian để chăm sóc, cho nên không đen không bị lột da, mà ngược lại còn trắng nõn hơn lúc vừa mới xuống nông thôn.
"Tôi nói này đồng chí Trương Kháng Mỹ..." Tần Hàn Thư dừng động tác lại, nhìn về phía Trương Kháng Mỹ, ai ngờ vừa mới ngẩng đầu nói được vài tiếng thì Trương Kháng Mỹ đã bước đến trước mặt cô, đoạt lấy cái cuốc trong tay cô.
"Để tôi dạy cho cô, học cho tốt vào!" Nói xong, Trương Kháng Mỹ vừa giơ cái cuốc lên cắm xuống đất, lại vừa kiên nhẫn giảng giải cho Tần Hàn Thư nghe.
"Góc độ cầm cuốc của cô cũng không đúng thì làm sao có thể xới đất lên được? Khi làm việc phải chú ý đến kỹ xảo, cô lại lơ là không chú ý như vậy... Miếng đất này không dinh dưỡng, cô phải xới đất sâu hơn một chút... sau này khi trồng rau, cô đừng tưới nước, đi đến ao phân ở cuối thôn gánh phân về tưới."
Khóe miệng Tần Hàn Thư co giật, tỏ vẻ từ chối.
"Phân trong ao phân là tài sản tập thể, không phải tôi muốn lấy là lấy được."
"Cũng đúng," Trương Kháng Mỹ dừng lại một chút: "Vậy dùng của chính mình đi! Từ hôm nay trở đi, phân người ở nơi tập trung thanh niên trí thức của chúng ta không đổ vào ao phân bên kia mà tự mình ủ phân để dùng."
Nơi tập trung thanh niên trí thức xài chung một cái nhà xí, mỗi buổi sáng đều có chuyên gia trong đội đến xử lý, kéo vật bài tiết đến ao phân cuối thôn để ủ phân.
Từ khi dọn đến bên này, Tần Hàn Thư không hề vào cái WC kia. Cô bảo linh cầm đào một cái WC ở trong không gian, tuy rằng cũng đơn sơ nhưng lại có thể tự làm sạch rồi chui vào đất trong nháy mắt, hơn nữa chỉ có một mình cô dùng, cũng tốt giống như dùng bồn cầu tự hoại vậy.
Trương Kháng Mỹ còn đang nói về phân chuồng: "Với lại phương pháp ủ phân cụ thể như thế nào thì tôi vẫn chưa biết, tôi đang học!"
Tần Hàn Thư: "..." Cô gái này sao cái gì cũng đều học vậy?
"Đúng rồi!" Trương Kháng Mỹ đột nhiên nhìn về phía Tần Hàn Thư, ánh mắt tràn đầy sự nghi hoặc: "Sao tôi chưa bao giờ gặp cô đi vào trong WC vậy?"
Tần Hàn Thư: "... Cô còn chú ý riêng đến tôi nữa à?"
"Nằm mơ đi! Ai chú ý đến cô chứ?" Trương Kháng Mỹ "xí" một tiếng: "Tôi ở kế bên cô, ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy mà thôi."
Tần Hàn Thư nói: "Vậy thì cũng đâu có nghĩa cô thấy tôi hết cả hai mươi bốn giờ đâu, chẳng lẽ mỗi lần tôi đi WC còn phải báo cáo với cô?"
Trương Kháng Mỹ suy nghĩ một chút, nói một cách nghiêm túc: "Không phải do cô ăn quá ít, cho nên đi ị cũng ít đó chứ? Hay là cô cố gắng một chút đi, nếu chúng ta phải tự ủ phân, thì phân người đang không đủ đấy."
... Nếu nói thêm nữa thì Tần Hàn Thư sợ là bữa cơm chiều này bản thân sẽ ăn không vô.
"Chuyện này nói sau." Cô vội nói sang chuyện khác: "Trong khoảng thời gian này kế toán Ngưu luôn nhắm vào cô, cô có biết tại sao không?"
Trương Kháng Mỹ ngơ ngác hỏi: "Anh ta có nhắm vào tôi à?"
Cấp trên còn cho cô hạt giống rau dưa, còn cho cô mượn cả cây cuốc.
Đại đội luôn luôn ủng hộ đối với những hành vị cần cù lao động của nhóm thanh niên trí thức, cây bào đồng cũng được sự cho phép và trợ giúp của đại đội sự mới nhổ lên trồng.
Vì thế, sau khi trồng cây xong, Tần Hàn Thư lại bắt đầu xới đất.
Đất ở bãi đất cát trong sân vô cùng cứng, tuy rằng cô có thể xới được, nhưng rõ ràng động tác không thuần thục.
Cho nên khi cô vô tình làm một ít đất văng lên người Trương Kháng Mỹ đang đi ngang qua thì hiển nhiên, cô ấy bắt đầu châm chọc.
"Cô tham gia vào đội cũng được hai mươi ngày rồi mà ngay cả xới đất cũng làm không được, rốt cuộc là cô có cố gắng học tập kỹ thuật nông nghiệp hay không vậy? Chậc, nhìn dáng vẻ trắng trẻo non mịn của cô thì đã hiểu chắc chắn khi làm việc cô sẽ không cố gắng, chỉ biết lười biếng rồi chứ gì?"
Lao động và phơi dưới trời nắng gắt hơn hai mươi ngày đủ để cho làn da của mọi người đen gấp mấy lần, ngay cả Trương Dao không ngừng dưỡng da liên tục mỗi ngày thì gương mặt cũng đều đỏ ửng, nói là tới mùa đông mới có thể trắng trở lại.
Chỉ có Tần Hàn Thư, vì cô dùng nước suối trong không gian để chăm sóc, cho nên không đen không bị lột da, mà ngược lại còn trắng nõn hơn lúc vừa mới xuống nông thôn.
"Tôi nói này đồng chí Trương Kháng Mỹ..." Tần Hàn Thư dừng động tác lại, nhìn về phía Trương Kháng Mỹ, ai ngờ vừa mới ngẩng đầu nói được vài tiếng thì Trương Kháng Mỹ đã bước đến trước mặt cô, đoạt lấy cái cuốc trong tay cô.
"Để tôi dạy cho cô, học cho tốt vào!" Nói xong, Trương Kháng Mỹ vừa giơ cái cuốc lên cắm xuống đất, lại vừa kiên nhẫn giảng giải cho Tần Hàn Thư nghe.
"Góc độ cầm cuốc của cô cũng không đúng thì làm sao có thể xới đất lên được? Khi làm việc phải chú ý đến kỹ xảo, cô lại lơ là không chú ý như vậy... Miếng đất này không dinh dưỡng, cô phải xới đất sâu hơn một chút... sau này khi trồng rau, cô đừng tưới nước, đi đến ao phân ở cuối thôn gánh phân về tưới."
Khóe miệng Tần Hàn Thư co giật, tỏ vẻ từ chối.
"Phân trong ao phân là tài sản tập thể, không phải tôi muốn lấy là lấy được."
"Cũng đúng," Trương Kháng Mỹ dừng lại một chút: "Vậy dùng của chính mình đi! Từ hôm nay trở đi, phân người ở nơi tập trung thanh niên trí thức của chúng ta không đổ vào ao phân bên kia mà tự mình ủ phân để dùng."
Nơi tập trung thanh niên trí thức xài chung một cái nhà xí, mỗi buổi sáng đều có chuyên gia trong đội đến xử lý, kéo vật bài tiết đến ao phân cuối thôn để ủ phân.
Từ khi dọn đến bên này, Tần Hàn Thư không hề vào cái WC kia. Cô bảo linh cầm đào một cái WC ở trong không gian, tuy rằng cũng đơn sơ nhưng lại có thể tự làm sạch rồi chui vào đất trong nháy mắt, hơn nữa chỉ có một mình cô dùng, cũng tốt giống như dùng bồn cầu tự hoại vậy.
Trương Kháng Mỹ còn đang nói về phân chuồng: "Với lại phương pháp ủ phân cụ thể như thế nào thì tôi vẫn chưa biết, tôi đang học!"
Tần Hàn Thư: "..." Cô gái này sao cái gì cũng đều học vậy?
"Đúng rồi!" Trương Kháng Mỹ đột nhiên nhìn về phía Tần Hàn Thư, ánh mắt tràn đầy sự nghi hoặc: "Sao tôi chưa bao giờ gặp cô đi vào trong WC vậy?"
Tần Hàn Thư: "... Cô còn chú ý riêng đến tôi nữa à?"
"Nằm mơ đi! Ai chú ý đến cô chứ?" Trương Kháng Mỹ "xí" một tiếng: "Tôi ở kế bên cô, ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy mà thôi."
Tần Hàn Thư nói: "Vậy thì cũng đâu có nghĩa cô thấy tôi hết cả hai mươi bốn giờ đâu, chẳng lẽ mỗi lần tôi đi WC còn phải báo cáo với cô?"
Trương Kháng Mỹ suy nghĩ một chút, nói một cách nghiêm túc: "Không phải do cô ăn quá ít, cho nên đi ị cũng ít đó chứ? Hay là cô cố gắng một chút đi, nếu chúng ta phải tự ủ phân, thì phân người đang không đủ đấy."
... Nếu nói thêm nữa thì Tần Hàn Thư sợ là bữa cơm chiều này bản thân sẽ ăn không vô.
"Chuyện này nói sau." Cô vội nói sang chuyện khác: "Trong khoảng thời gian này kế toán Ngưu luôn nhắm vào cô, cô có biết tại sao không?"
Trương Kháng Mỹ ngơ ngác hỏi: "Anh ta có nhắm vào tôi à?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.