Thập Niên 70: Mang Theo Không Gian Gả Cho Chàng Quân Nhân Mặt Lạnh
Chương 9: Cô Muốn Dọn Hết Đồ Trong Nhà Đi 1
Không Sơn Linh Vũ
11/11/2023
Buổi tối cơm nước xong xuôi về đến nhà, Hồ Đại Dũng bỗng nói với Dương Ái Trinh: "Thật ra tôi cũng thương Hàn Thư lắm, thế nhưng chính sách hai năm nay rất nghiêm khắc, nhà mình tận hai học sinh cấp ba, bắt buộc phải đi một người."
Mặc dù lời này nghe chẳng hợp lý chỗ nào nhưng Hồ Đại Dũng có thể lên tiếng an ủi khiến Dương Ái Trinh vừa mừng vừa lo.
Bà ta vội nói: "Hàn Thư được nuông chiều từ nhỏ, xuống nông thôn rèn luyện một phen cũng tốt, Văn Văn lớn lên ở nông thôn, không cần quay về đó chịu khổ."
Hồ Đại Dũng hài lòng gật đầu, cởi bít tất, nhúng chân vào chậu nước vợ mình bưng tới.
Dương Ái Trinh ngồi xổm rửa chân cho ông ta, Hồ Đại Dũng nhìn xuống từ trên cao, trong lòng vừa thỏa mãn vừa hả hê.
Nghĩ tới việc ông ta chỉ là một gã đồ tể xuất thân từ nông thôn, kết hôn lần thứ ba vẫn cưới được con gái nhà địa chủ như Dương Ái Trinh, bà ta còn răm rắp vâng lời, hầu hạ tận tình.
Sống tới tuổi này, mối lo duy nhất của ông ta chỉ còn lại hôn sự của con trai.
Với điều kiện của Hồ Binh Binh, cưới vợ ở nông thôn đã gian nan chứ đừng nói là thành phố, muốn tìm một cô không khiếm khuyết khó như lên trời.
Thật ra trong lòng Hồ Đại Dũng đã nung nấu một ý định từ lâu...
Ông ta ho khan, mềm mỏng hỏi: "Con nhóc Hàn Thư kia vẫn cáu gắt à?"
Mấy ngày nay, Tần Hàn Thư nhốt mình trong phòng phần lớn thời gian, đến giờ cơm cũng không chịu ra ăn. Có thể thấy, con nhóc này và Dương Ái Trinh là hai kiểu người khác nhau, ép quá sẽ nổi điên.
Dương Ái Trinh thấp thỏm nhìn Hồ Đại Dũng, nói đỡ cho con gái: "Không có, cơ thể con bé yếu ớt, không muốn nhúc nhích. Em đã nói chuyện với con, con bé nghĩ thông suốt rồi, nói bằng lòng xuống nông thôn."
Hồ Đại Dũng gật đầu: "Vậy thì tốt, bà nói với nó, xuống nông thôn chỉ là tạm thời, tầm nửa năm đến một năm thôi, coi như công tôi nuôi nó bấy lâu nay là công cốc đi nữa thì tôi cũng sẽ kiếm cho nó cái cớ bị bệnh để về thành phố."
Dương Ái Trinh mừng rỡ: "Thật ư?"
Hồ Đại Dũng cười khinh, cợt nhã lau chân ướt lên người vợ mình: "Có khi nào tôi lừa bà chưa?"
Dương Ái Trinh ngượng ngùng cúi đầu.
Lòng Hồ Đại Dũng ngứa ngáy, lập tức kéo bà ta lên đè xuống giường.
Sau một phen lăn qua lăn lại, ông ta thỏa mãn ôm ấp Dương Ái Trinh, nói: "Qua đợt này, tôi sẽ dời hộ khẩu Binh Binh về xưởng thịt liên hợp."
Dương Ái Trinh ngạc nhiên: "Vì sao?"
Hồ Đại Dũng than thở: "Tuy bọn chúng không phải anh em ruột nhưng chung một hộ khẩu thì không thể đăng ký kết hôn được."
Dương Ái Trinh sững sờ, sau đó ngồi bật dậy, nhìn chồng mình đầy hoảng hốt.
Hồ Đại Dũng duỗi tay kéo bà ta lại, nói tiếp: "Tuy đầu óc Binh Binh không tốt nhưng tính tình thành thật, có sức lực, giờ lại thêm kỹ thuật, làm gì cũng có thể nuôi sống vợ con, Hàn Thư gả cho nó không thiệt."
Dương Ái Trinh muốn phản bác nhưng bàn tay Hồ Đại Dũng đang đè bả vai bà ta hơi dùng sức. Bà ta bị đau, lập tức tỉnh táo lại, lúng ta lúng túng không cãi được câu nào.
Hồ Đại Dũng nhắm mắt: "Ngủ đi."
***
Tần Hàn Thư cảm giác được ánh mắt của Dương Ái Trinh khi nhìn mình nhiều hơn một chút thương xót và đau lòng, chắc không phải tự dưng thấy có lỗi với cô vì chuyện xuống nông thôn đâu nhỉ?
Có lẽ nào đã xảy ra chuyện gì đó mà cô không biết, Dương Ái Trinh lại bán đứng cô không?
Hai ngày nay Tần Hàn Thư đang nghiên cứu không gian.
Trước đây Hồ Văn Văn chỉ có thể tự sử dụng đồ vật trong không gian, thậm chí muốn dùng nước linh tuyền chữa bệnh ngu si cho Hồ Binh Binh cũng không được, chỉ có thể xem không gian như kho hàng.
Tuy nhiên sau khi Tần Hàn Thư nghiên cứu một phen, cô phát hiện không gian còn có rất nhiều công năng khác.
Ví dụ như nó có thể di động theo suy nghĩ của chủ nhân, Tần Hàn Thư đứng trong không gian có thể nhìn thấy những chuyện xảy ra bên ngoài nhưng người ngoài lại không phát hiện ra cô. Có điều nó chỉ có thể di chuyển trong một khoảng cách có hạn mà thôi, từ phòng cô đến đầu ngõ là cùng, hơn nữa mỗi ngày chỉ được một lần.
Ngoài ra, cô có thể đặt cố định không gian tại một góc tọa độ nào đó rồi đi đâu cũng được, không gian sẽ ghi chép lại tất cả những chuyện xảy ra xung quanh, giống hệt như camera ở đời sau. Trong trường hợp không có vật cản, phạm vi theo dõi lên tới năm mươi mét vuông, xuyên suốt không góc chết.
Chỉ cần không giải trừ điểm đậu này, cô còn thể rời khỏi không gian tại điểm đó, tương tự với qua lại ở hai nơi khác nhau trong nháy mắt.
Mặc dù lời này nghe chẳng hợp lý chỗ nào nhưng Hồ Đại Dũng có thể lên tiếng an ủi khiến Dương Ái Trinh vừa mừng vừa lo.
Bà ta vội nói: "Hàn Thư được nuông chiều từ nhỏ, xuống nông thôn rèn luyện một phen cũng tốt, Văn Văn lớn lên ở nông thôn, không cần quay về đó chịu khổ."
Hồ Đại Dũng hài lòng gật đầu, cởi bít tất, nhúng chân vào chậu nước vợ mình bưng tới.
Dương Ái Trinh ngồi xổm rửa chân cho ông ta, Hồ Đại Dũng nhìn xuống từ trên cao, trong lòng vừa thỏa mãn vừa hả hê.
Nghĩ tới việc ông ta chỉ là một gã đồ tể xuất thân từ nông thôn, kết hôn lần thứ ba vẫn cưới được con gái nhà địa chủ như Dương Ái Trinh, bà ta còn răm rắp vâng lời, hầu hạ tận tình.
Sống tới tuổi này, mối lo duy nhất của ông ta chỉ còn lại hôn sự của con trai.
Với điều kiện của Hồ Binh Binh, cưới vợ ở nông thôn đã gian nan chứ đừng nói là thành phố, muốn tìm một cô không khiếm khuyết khó như lên trời.
Thật ra trong lòng Hồ Đại Dũng đã nung nấu một ý định từ lâu...
Ông ta ho khan, mềm mỏng hỏi: "Con nhóc Hàn Thư kia vẫn cáu gắt à?"
Mấy ngày nay, Tần Hàn Thư nhốt mình trong phòng phần lớn thời gian, đến giờ cơm cũng không chịu ra ăn. Có thể thấy, con nhóc này và Dương Ái Trinh là hai kiểu người khác nhau, ép quá sẽ nổi điên.
Dương Ái Trinh thấp thỏm nhìn Hồ Đại Dũng, nói đỡ cho con gái: "Không có, cơ thể con bé yếu ớt, không muốn nhúc nhích. Em đã nói chuyện với con, con bé nghĩ thông suốt rồi, nói bằng lòng xuống nông thôn."
Hồ Đại Dũng gật đầu: "Vậy thì tốt, bà nói với nó, xuống nông thôn chỉ là tạm thời, tầm nửa năm đến một năm thôi, coi như công tôi nuôi nó bấy lâu nay là công cốc đi nữa thì tôi cũng sẽ kiếm cho nó cái cớ bị bệnh để về thành phố."
Dương Ái Trinh mừng rỡ: "Thật ư?"
Hồ Đại Dũng cười khinh, cợt nhã lau chân ướt lên người vợ mình: "Có khi nào tôi lừa bà chưa?"
Dương Ái Trinh ngượng ngùng cúi đầu.
Lòng Hồ Đại Dũng ngứa ngáy, lập tức kéo bà ta lên đè xuống giường.
Sau một phen lăn qua lăn lại, ông ta thỏa mãn ôm ấp Dương Ái Trinh, nói: "Qua đợt này, tôi sẽ dời hộ khẩu Binh Binh về xưởng thịt liên hợp."
Dương Ái Trinh ngạc nhiên: "Vì sao?"
Hồ Đại Dũng than thở: "Tuy bọn chúng không phải anh em ruột nhưng chung một hộ khẩu thì không thể đăng ký kết hôn được."
Dương Ái Trinh sững sờ, sau đó ngồi bật dậy, nhìn chồng mình đầy hoảng hốt.
Hồ Đại Dũng duỗi tay kéo bà ta lại, nói tiếp: "Tuy đầu óc Binh Binh không tốt nhưng tính tình thành thật, có sức lực, giờ lại thêm kỹ thuật, làm gì cũng có thể nuôi sống vợ con, Hàn Thư gả cho nó không thiệt."
Dương Ái Trinh muốn phản bác nhưng bàn tay Hồ Đại Dũng đang đè bả vai bà ta hơi dùng sức. Bà ta bị đau, lập tức tỉnh táo lại, lúng ta lúng túng không cãi được câu nào.
Hồ Đại Dũng nhắm mắt: "Ngủ đi."
***
Tần Hàn Thư cảm giác được ánh mắt của Dương Ái Trinh khi nhìn mình nhiều hơn một chút thương xót và đau lòng, chắc không phải tự dưng thấy có lỗi với cô vì chuyện xuống nông thôn đâu nhỉ?
Có lẽ nào đã xảy ra chuyện gì đó mà cô không biết, Dương Ái Trinh lại bán đứng cô không?
Hai ngày nay Tần Hàn Thư đang nghiên cứu không gian.
Trước đây Hồ Văn Văn chỉ có thể tự sử dụng đồ vật trong không gian, thậm chí muốn dùng nước linh tuyền chữa bệnh ngu si cho Hồ Binh Binh cũng không được, chỉ có thể xem không gian như kho hàng.
Tuy nhiên sau khi Tần Hàn Thư nghiên cứu một phen, cô phát hiện không gian còn có rất nhiều công năng khác.
Ví dụ như nó có thể di động theo suy nghĩ của chủ nhân, Tần Hàn Thư đứng trong không gian có thể nhìn thấy những chuyện xảy ra bên ngoài nhưng người ngoài lại không phát hiện ra cô. Có điều nó chỉ có thể di chuyển trong một khoảng cách có hạn mà thôi, từ phòng cô đến đầu ngõ là cùng, hơn nữa mỗi ngày chỉ được một lần.
Ngoài ra, cô có thể đặt cố định không gian tại một góc tọa độ nào đó rồi đi đâu cũng được, không gian sẽ ghi chép lại tất cả những chuyện xảy ra xung quanh, giống hệt như camera ở đời sau. Trong trường hợp không có vật cản, phạm vi theo dõi lên tới năm mươi mét vuông, xuyên suốt không góc chết.
Chỉ cần không giải trừ điểm đậu này, cô còn thể rời khỏi không gian tại điểm đó, tương tự với qua lại ở hai nơi khác nhau trong nháy mắt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.