Thập Niên 70: Mang Theo Không Gian Gả Cho Chàng Quân Nhân Mặt Lạnh
Chương 46: Lắp Đặt Camera Giám Sát 1
Không Sơn Linh Vũ
14/11/2023
Qua vài giây, một tiếng thét chói tai mới vang vọng phía chân trời.
"Tần Hàn Thư, cô…" Liêu Vũ Khiết giương nanh múa vuốt ra sức nhắm vào Tần Hàn Thư.
Nhưng còn chưa tới gần, Liêu Vũ Khiết đã cảm giác tầm mắt của mình biến thành màu đen, cô ta chật vật lảo đảo vài vòng mới nhận ra Tần Hàn Thư đã ụp thùng nước lên đầu mình.
"Con mẹ nó, cô…"
Tần Hàn Thư đá một cước vào thùng nước, vốn dĩ tầm mắt Liêu Vũ Khiết đã bị cản trở còn chưa đứng vững thì giờ lại càng dễ dàng ngã xuống.
Mông ngã phịch xuống mặt đất, đau đến mức cô ta nhe răng trợn mắt.
Tần Hàn Thư giẫm lên thùng, thấp giọng nói lời cảnh cáo: "Tôi mặc kệ cô ghê gớm đến cỡ nào, tóm lại đừng có đụng đến tôi"
Liêu Vũ Khiết hoàn toàn không giãy dụa được, động tác vùng vẫy cũng dần không còn tiếp tục được nữa mà chỉ còn tiếng khóc nức nở truyền từ trong thùng ra: "Tôi biết rồi..."
Lúc này là khóc thật.
Lúc này Tần Hàn Thư mới thả lỏng chân, Liêu Vũ Khiết luống cuống tay chân lấy thùng nước ở trên đầu mình xuống, cả người ướt nhẹp, hoàn toàn không còn dáng vẻ kiêu ngạo hung hăng của lúc đầu, cô ta nhếch nhác trừng mắt với Tần Hàn Thư, vô cùng tức giận mà không dám nói gì.
Tần Hàn Thư liếc mắt nhìn thùng nước nói: "Bẩn rồi, tôi không dùng được nữa. Cô đền cho tôi một cái khác đi."
Liêu Vũ Khiết tức đến thở dốc nhưng cuối cùng vẫn phải nhịn, cô ta không cam lòng miễn cưỡng gật đầu.
Thật ra Liêu Vũ Khiết cứ mở miệng là nói mình rất lợi hại nhưng trên thực tế cô ta chưa từng đánh nhau với người khác. Hơn nữa cô ta thấy máu thì đã ngất xỉu, không thì lúc đó cô ta cũng đều núp ở sau lưng người khác.
Lúc trước cô ta mở miệng thì mạnh mẽ khí thế hù dọa mọi người để không ai dám kiếm chuyện với mình mà thôi.
Nhưng ai biết được lại chạm mặt với một người thật sự đáng gờm chứ.
Hàng ngày Liêu Vũ Khiết đều không sợ đất không lại có thể bị Tần Hàn Thư áp chế làm cho những người khác đều cả kinh sợ đến ngẩn người.
Chỉ có Triệu Như nước mắt trên mặt còn chưa khô, uất ức ở trong lòng lại ồ ạt kéo đến.
Rõ ràng Tần Hàn Thư có thể xử được Liêu Vũ Khiết, vì sao ngay từ đầu không giúp cô ấy chứ?
Thế chẳng phải lửa đốt đến mình mới chịu ra tay sao?
Đúng là quá ích kỷ…
*
Trải qua một trận chiến Liêu Vũ Khiết thương tích đầy mình đành phải trốn vào nhà hầm của mình.
Trương Kháng Mỹ và Trương Dao đang ở trong kinh ngạc cũng trở về trạng thái bình thường mà nhìn Tần Hàn Thư.
Trương Kháng Mỹ nhìn Tần Hàn Thư giới thiệu rau dại mình vừa hái: "Chúng ta hái được rất nhiều, có cây tể thái, còn có rau sam nè, còn có một loại gọi là rau sương muối."
Trương Dao nói: Lúc đầu tôi định gọi cô đi cùng thế nhưng chẳng biết cô chạy đi đâu mãi không thấy quay về nên tôi không chờ cô nữa."
Tần Hàn Thư thầm nhủ may mắn là không đợi mình, trời nóng như thế cô cũng không muốn lăn lộn ở khắp núi đồi.
Sau đó Trương Kháng Mỹ với Trương Dao bàn bạc xem làm gì với đống rau dại này.
Trương Dao nói: "Rau dại mùa này hơi già chúng ta chỉ có thể băm nhuyễn làm nhân để ăn."
Trương Kháng Mỹ đề nghị nói: "Thế chúng ta làm sủi cảo đi."
Trương Dao nói: "Nhưng mà không có thịt?"
Trương Kháng Mỹ nghĩ ngợi nói: "Thay thế bằng trứng gà."
Hai người còn rủ Tần Hàn Thư cùng nhau làm.
Tần Hàn Thư gật đầu đồng ý, cô cũng không từ chối những hoạt động tập thể giữa bạn bè.
Chỉ trong chốc lát, nhóm người Mã Triều Dương nghe nói cũng tụ tập lại đây nói muốn tham dự. Mấy nam thanh niên trí thức vừa mới đến nơi tập trung thanh niên trí thức đã cảm thấy thời tiết quá oi bức nên chạy xuống sông tắm.
Chỉ khi từ bờ sông trở về, bọn họ mới phát hiện việc đi tắm này đúng là một việc làm vô nghĩa.
Mỗi người gom góp chút bột mì, dầu vừng và trứng gà, nguyên liệu đã đầy đủ.
"Tần Hàn Thư, cô…" Liêu Vũ Khiết giương nanh múa vuốt ra sức nhắm vào Tần Hàn Thư.
Nhưng còn chưa tới gần, Liêu Vũ Khiết đã cảm giác tầm mắt của mình biến thành màu đen, cô ta chật vật lảo đảo vài vòng mới nhận ra Tần Hàn Thư đã ụp thùng nước lên đầu mình.
"Con mẹ nó, cô…"
Tần Hàn Thư đá một cước vào thùng nước, vốn dĩ tầm mắt Liêu Vũ Khiết đã bị cản trở còn chưa đứng vững thì giờ lại càng dễ dàng ngã xuống.
Mông ngã phịch xuống mặt đất, đau đến mức cô ta nhe răng trợn mắt.
Tần Hàn Thư giẫm lên thùng, thấp giọng nói lời cảnh cáo: "Tôi mặc kệ cô ghê gớm đến cỡ nào, tóm lại đừng có đụng đến tôi"
Liêu Vũ Khiết hoàn toàn không giãy dụa được, động tác vùng vẫy cũng dần không còn tiếp tục được nữa mà chỉ còn tiếng khóc nức nở truyền từ trong thùng ra: "Tôi biết rồi..."
Lúc này là khóc thật.
Lúc này Tần Hàn Thư mới thả lỏng chân, Liêu Vũ Khiết luống cuống tay chân lấy thùng nước ở trên đầu mình xuống, cả người ướt nhẹp, hoàn toàn không còn dáng vẻ kiêu ngạo hung hăng của lúc đầu, cô ta nhếch nhác trừng mắt với Tần Hàn Thư, vô cùng tức giận mà không dám nói gì.
Tần Hàn Thư liếc mắt nhìn thùng nước nói: "Bẩn rồi, tôi không dùng được nữa. Cô đền cho tôi một cái khác đi."
Liêu Vũ Khiết tức đến thở dốc nhưng cuối cùng vẫn phải nhịn, cô ta không cam lòng miễn cưỡng gật đầu.
Thật ra Liêu Vũ Khiết cứ mở miệng là nói mình rất lợi hại nhưng trên thực tế cô ta chưa từng đánh nhau với người khác. Hơn nữa cô ta thấy máu thì đã ngất xỉu, không thì lúc đó cô ta cũng đều núp ở sau lưng người khác.
Lúc trước cô ta mở miệng thì mạnh mẽ khí thế hù dọa mọi người để không ai dám kiếm chuyện với mình mà thôi.
Nhưng ai biết được lại chạm mặt với một người thật sự đáng gờm chứ.
Hàng ngày Liêu Vũ Khiết đều không sợ đất không lại có thể bị Tần Hàn Thư áp chế làm cho những người khác đều cả kinh sợ đến ngẩn người.
Chỉ có Triệu Như nước mắt trên mặt còn chưa khô, uất ức ở trong lòng lại ồ ạt kéo đến.
Rõ ràng Tần Hàn Thư có thể xử được Liêu Vũ Khiết, vì sao ngay từ đầu không giúp cô ấy chứ?
Thế chẳng phải lửa đốt đến mình mới chịu ra tay sao?
Đúng là quá ích kỷ…
*
Trải qua một trận chiến Liêu Vũ Khiết thương tích đầy mình đành phải trốn vào nhà hầm của mình.
Trương Kháng Mỹ và Trương Dao đang ở trong kinh ngạc cũng trở về trạng thái bình thường mà nhìn Tần Hàn Thư.
Trương Kháng Mỹ nhìn Tần Hàn Thư giới thiệu rau dại mình vừa hái: "Chúng ta hái được rất nhiều, có cây tể thái, còn có rau sam nè, còn có một loại gọi là rau sương muối."
Trương Dao nói: Lúc đầu tôi định gọi cô đi cùng thế nhưng chẳng biết cô chạy đi đâu mãi không thấy quay về nên tôi không chờ cô nữa."
Tần Hàn Thư thầm nhủ may mắn là không đợi mình, trời nóng như thế cô cũng không muốn lăn lộn ở khắp núi đồi.
Sau đó Trương Kháng Mỹ với Trương Dao bàn bạc xem làm gì với đống rau dại này.
Trương Dao nói: "Rau dại mùa này hơi già chúng ta chỉ có thể băm nhuyễn làm nhân để ăn."
Trương Kháng Mỹ đề nghị nói: "Thế chúng ta làm sủi cảo đi."
Trương Dao nói: "Nhưng mà không có thịt?"
Trương Kháng Mỹ nghĩ ngợi nói: "Thay thế bằng trứng gà."
Hai người còn rủ Tần Hàn Thư cùng nhau làm.
Tần Hàn Thư gật đầu đồng ý, cô cũng không từ chối những hoạt động tập thể giữa bạn bè.
Chỉ trong chốc lát, nhóm người Mã Triều Dương nghe nói cũng tụ tập lại đây nói muốn tham dự. Mấy nam thanh niên trí thức vừa mới đến nơi tập trung thanh niên trí thức đã cảm thấy thời tiết quá oi bức nên chạy xuống sông tắm.
Chỉ khi từ bờ sông trở về, bọn họ mới phát hiện việc đi tắm này đúng là một việc làm vô nghĩa.
Mỗi người gom góp chút bột mì, dầu vừng và trứng gà, nguyên liệu đã đầy đủ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.