Thập Niên 70: Mang Theo Không Gian Gả Cho Chàng Quân Nhân Mặt Lạnh
Chương 33: Lên Huyện 1
Không Sơn Linh Vũ
14/11/2023
Hôm nay là ngày lên huyện nên nhóm thanh niên trí thức dậy còn sớm hơn ngày thường đi làm, ai cũng ăn mặc chỉnh tề, tươm tất.
Lâm Chi Hằng và Trương Kháng Mỹ không đi chung, chỉ liệt kê một số đồ vật nhờ người khác mua về giúp.
Diện tích huyện thành không lớn không nhỏ, chỉ có một tuyến xe điện, đa số người dân trên huyện khi ra ngoài đều đi bộ, có một số ít người sẽ đạp xe đạp. Người dân ở nông thôn khi lên huyện đều đi xe ngựa hoặc xe la, thỉnh thoảng mới nhìn thấy một chiếc xe máy kéo.
Ngưu Nhị Đản khởi động xe máy kéo đưa nhóm thanh niên trí thức đến trước cửa cung tiêu xã.
Thoạt nhìn diện tích cung tiêu xã khá lớn, gồm hai tầng, nhưng chủng loại và số lượng hàng hóa lại rất ít.
Không nói thứ khác, Tần Hàn Thư chỉ muốn mua dấm nhưng lại được người bán hàng thông báo là đã bán hết, đầu tháng sau mới nhập hàng mới, hiện tại chỉ có dấm tình mà thôi.
Loại này là thực phẩm công nghiệp, rất khó ăn nên Tần Hàn Thư không mua.
Trong không gian của cô có đầy đủ các loại dầu, muối, tương dấm, chẳng quá cô chỉ muốn mua một ít để ngụy trang, nếu không có thì tạm thời bỏ qua.
Sau một hồi nhìn tới ngó lui, cô thấy trong cung tiêu xã không có nhiều hàng hoá để mua.
Khi các thanh niên trí thức đến văn phòng thanh niên trí thức huyện, tất cả đều nhận được trợ cấp là năm phiếu công nghiệp và một số phiếu thực phẩm phụ.
Cuối cùng Tần Hàn Thư mua một cân muối tinh, một chai nước tương, một cân bánh trứng, hai cái nồi nhôm và ba cái tô tráng men.
Cô không mua chảo sắt bởi vì lúc Tần Hàn Thư mới đến đây bí thư chi bộ đã nói rõ, nếu ai cần dùng chảo sắc thì có thể tới tiệm rèn của công xã mua, chỉ cần đưa hai phiếu công nghiệp và ba đồng là được, Tần Hàn Thư đã giao tiền và phiếu rồi.
Những người khác chia nhau mua sắm tại các khu vực khác nhau trong cung tiêu xã, thấy vậy Tần Hàn Thư xách theo đồ của mình và đi ra ngoài trước.
"Đồng chí Nhị Đản, tôi muốn mua lương thực thì phải đi đâu?" Tần Hàn Thư hỏi.
Ngưu Nhị Đản cười đáp: "Mua lương thực thì phải tới trạm lương thực, đợi mọi người ra ngoài tôi sẽ lái máy kéo đưa mọi người cùng tới đó."
Lần nào nhóm thanh niên trí thức mới tới cũng mang theo phiếu gạo và đến huyện thành mua lương thực tin để ăn, Ngưu Nhị Đản đã quá quen với việc này.
Cậu ta còn biết, không bao lâu nữa khi phiếu gạo dùng hết thì nhóm thanh niên trí thức chỉ có thể thành thật làm việc kiếm công điểm.
Mắt thấy những thanh niên trí thức khác vẫn chưa có dấu hiệu sẽ ra ngoài, Tần Hàn Thư buồn chán quan sát xung quanh.
Bỗng nhiên cô chợt nhớ, lúc nãy khi ngồi trên xe máy kéo cô đã nhìn thấy một trạm phế liệu nằm ngay trên con đường này.
Tần Hàn Thư nói với Ngưu Nhị Đản một tiếng rồi đi thẳng về phía trạm phế liệu.
Trước cửa phế liệu có một hàng người rất dài, trong tay ai cũng xách đồ.
Bấy giờ thu nhập của người dân rất thấp, nếu muốn kiếm thêm vài đồng, ngoại trừ tiết kiệm thì chỉ còn một cách là tìm đồ "phế phẩm" trong nhà mang tới trạm phế liệu bán.
Nhưng làm gì có gia đình nào có nhiều đồ "phế phẩm" để bán chứ? Thế nên đa số những người đang xếp hàng đề cầm một món đồ kỳ quái, Tần Hàn Thư còn nhìn thấy có người cầm một đôi dép rách đến bán và bị nhân viên quát đuổi đi.
Tần Hàn Thư lập tức đi vòng qua hàng người, hỏi ông cụ đứng chỗ cửa sổ: "Ông ơi, chỗ bán đồ ở đâu ạ?"
Tất cả các trạm phế liệu đều mua vào và bán lại.
Ông cụ ngẩng đầu nhìn Tần Hàn Thư một cái rồi chỉ ra phía sau.
Tần Hàn Thư nói cảm ơn xong thì đi về phía sân sau.
Người trông coi ở sân sau là một bác gái, vừa thấy Tần Hàn Thư đi vào, bà ấy đã chỉ thẳng vào đồ đạc trong viện và nói: "Cụm này mỗi món hai xu, cụm kia mỗi món giá năm xu, cụm nọ mỗi món hai đồng, còn sách thì mỗi quyển năm hào."
Thoạt nhìn tất cả đồ vật đều bị hư đôi chút, dựa vào kích thước mà đồ vật được chia thành ba cụm, sách được xếp riêng một cụm.
Ngoài Tần Hàn Thư thì chỉ có một người đàn ông trung niên đang lựa sách.
Trước kia cô từng nghe nói có người chuyên đến các trạm phế liệu để tìm đồ cổ, nhưng mục đích Tần Hàn Thư tới đây không phải để tìm bảo bối mà cô muốn tìm xem có công cụ nào sử dụng được không.
Cô muốn tạo ra một khoảng đất trồng rau trong viện và trồng một số loại cây.
Trong không gian chỉ có búa và xẻng nên cô muốn đến đây tìm một dụng cụ đào đất.
Ấy vậy mà ánh mắt cô lại bị hấp dẫn bởi một đống gỗ vụn trong mớ đồ cũ.
Lâm Chi Hằng và Trương Kháng Mỹ không đi chung, chỉ liệt kê một số đồ vật nhờ người khác mua về giúp.
Diện tích huyện thành không lớn không nhỏ, chỉ có một tuyến xe điện, đa số người dân trên huyện khi ra ngoài đều đi bộ, có một số ít người sẽ đạp xe đạp. Người dân ở nông thôn khi lên huyện đều đi xe ngựa hoặc xe la, thỉnh thoảng mới nhìn thấy một chiếc xe máy kéo.
Ngưu Nhị Đản khởi động xe máy kéo đưa nhóm thanh niên trí thức đến trước cửa cung tiêu xã.
Thoạt nhìn diện tích cung tiêu xã khá lớn, gồm hai tầng, nhưng chủng loại và số lượng hàng hóa lại rất ít.
Không nói thứ khác, Tần Hàn Thư chỉ muốn mua dấm nhưng lại được người bán hàng thông báo là đã bán hết, đầu tháng sau mới nhập hàng mới, hiện tại chỉ có dấm tình mà thôi.
Loại này là thực phẩm công nghiệp, rất khó ăn nên Tần Hàn Thư không mua.
Trong không gian của cô có đầy đủ các loại dầu, muối, tương dấm, chẳng quá cô chỉ muốn mua một ít để ngụy trang, nếu không có thì tạm thời bỏ qua.
Sau một hồi nhìn tới ngó lui, cô thấy trong cung tiêu xã không có nhiều hàng hoá để mua.
Khi các thanh niên trí thức đến văn phòng thanh niên trí thức huyện, tất cả đều nhận được trợ cấp là năm phiếu công nghiệp và một số phiếu thực phẩm phụ.
Cuối cùng Tần Hàn Thư mua một cân muối tinh, một chai nước tương, một cân bánh trứng, hai cái nồi nhôm và ba cái tô tráng men.
Cô không mua chảo sắt bởi vì lúc Tần Hàn Thư mới đến đây bí thư chi bộ đã nói rõ, nếu ai cần dùng chảo sắc thì có thể tới tiệm rèn của công xã mua, chỉ cần đưa hai phiếu công nghiệp và ba đồng là được, Tần Hàn Thư đã giao tiền và phiếu rồi.
Những người khác chia nhau mua sắm tại các khu vực khác nhau trong cung tiêu xã, thấy vậy Tần Hàn Thư xách theo đồ của mình và đi ra ngoài trước.
"Đồng chí Nhị Đản, tôi muốn mua lương thực thì phải đi đâu?" Tần Hàn Thư hỏi.
Ngưu Nhị Đản cười đáp: "Mua lương thực thì phải tới trạm lương thực, đợi mọi người ra ngoài tôi sẽ lái máy kéo đưa mọi người cùng tới đó."
Lần nào nhóm thanh niên trí thức mới tới cũng mang theo phiếu gạo và đến huyện thành mua lương thực tin để ăn, Ngưu Nhị Đản đã quá quen với việc này.
Cậu ta còn biết, không bao lâu nữa khi phiếu gạo dùng hết thì nhóm thanh niên trí thức chỉ có thể thành thật làm việc kiếm công điểm.
Mắt thấy những thanh niên trí thức khác vẫn chưa có dấu hiệu sẽ ra ngoài, Tần Hàn Thư buồn chán quan sát xung quanh.
Bỗng nhiên cô chợt nhớ, lúc nãy khi ngồi trên xe máy kéo cô đã nhìn thấy một trạm phế liệu nằm ngay trên con đường này.
Tần Hàn Thư nói với Ngưu Nhị Đản một tiếng rồi đi thẳng về phía trạm phế liệu.
Trước cửa phế liệu có một hàng người rất dài, trong tay ai cũng xách đồ.
Bấy giờ thu nhập của người dân rất thấp, nếu muốn kiếm thêm vài đồng, ngoại trừ tiết kiệm thì chỉ còn một cách là tìm đồ "phế phẩm" trong nhà mang tới trạm phế liệu bán.
Nhưng làm gì có gia đình nào có nhiều đồ "phế phẩm" để bán chứ? Thế nên đa số những người đang xếp hàng đề cầm một món đồ kỳ quái, Tần Hàn Thư còn nhìn thấy có người cầm một đôi dép rách đến bán và bị nhân viên quát đuổi đi.
Tần Hàn Thư lập tức đi vòng qua hàng người, hỏi ông cụ đứng chỗ cửa sổ: "Ông ơi, chỗ bán đồ ở đâu ạ?"
Tất cả các trạm phế liệu đều mua vào và bán lại.
Ông cụ ngẩng đầu nhìn Tần Hàn Thư một cái rồi chỉ ra phía sau.
Tần Hàn Thư nói cảm ơn xong thì đi về phía sân sau.
Người trông coi ở sân sau là một bác gái, vừa thấy Tần Hàn Thư đi vào, bà ấy đã chỉ thẳng vào đồ đạc trong viện và nói: "Cụm này mỗi món hai xu, cụm kia mỗi món giá năm xu, cụm nọ mỗi món hai đồng, còn sách thì mỗi quyển năm hào."
Thoạt nhìn tất cả đồ vật đều bị hư đôi chút, dựa vào kích thước mà đồ vật được chia thành ba cụm, sách được xếp riêng một cụm.
Ngoài Tần Hàn Thư thì chỉ có một người đàn ông trung niên đang lựa sách.
Trước kia cô từng nghe nói có người chuyên đến các trạm phế liệu để tìm đồ cổ, nhưng mục đích Tần Hàn Thư tới đây không phải để tìm bảo bối mà cô muốn tìm xem có công cụ nào sử dụng được không.
Cô muốn tạo ra một khoảng đất trồng rau trong viện và trồng một số loại cây.
Trong không gian chỉ có búa và xẻng nên cô muốn đến đây tìm một dụng cụ đào đất.
Ấy vậy mà ánh mắt cô lại bị hấp dẫn bởi một đống gỗ vụn trong mớ đồ cũ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.