Thập Niên 70: Mang Theo Không Gian Ngày Ngày Ăn Dưa
Chương 35:
Thanh Bút Bút
10/10/2024
Ban tuyên truyền thật sự không có việc gì làm, bộ phận này rất nhàn hạ. Nhà máy chú trọng hiệu quả kinh tế chứ không phải bài tuyên truyền viết hay hay dở. Chỉ cần viết dễ hiểu là được, thông báo đúng sự kiện là được.
Thịnh Vãn Yên vừa đến đã bị các đồng nghiệp lôi kéo “tẩy não”, người này một câu người kia một câu khiến cô cảm thấy hụt hẫng...
Ban đầu Thịnh Vãn Yên không tin nhưng sau khi bị mọi người “thẩm vấn” và “tẩy não”, khi mọi người trở về chỗ ngồi, cô thật sự được mở mang tầm mắt.
Người thì đan áo len, người thì cắn hạt dưa...
...
Cứ như là đến đây để hưởng lương hưu vậy.
Chủ nhiệm Lý vắng mặt, mọi người lại trở về nguyên hình.
Không phải nói người thời này ai cũng hăng hái làm việc, cống hiến sao?
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
“Ngạc nhiên hả?”
Ngô Giai Tú thấy vẻ mặt không thể tin được của cô, ánh mắt cô dáo dác nhìn xung quanh, biết ngay là cô vẫn chưa hoàn hồn.
“Cũng không hẳn là ngạc nhiên, chỉ là không ngờ thôi.”
Cô biết bộ phận này khá nhàn nhưng không ai nói với cô là nhàn đến mức này.
“Quen rồi sẽ thấy bình thường thôi, ai mới đến cũng vậy cả.”
“Chỉ cần đừng để bị bắt gặp là được.”
Ngô Giai Tú vừa nói vừa chỉ ra cửa, chỉ cần không bị chủ nhiệm Lý bắt gặp thì không sao cả.
Thịnh Vãn Yên cười gật đầu, cuộc sống này... thật tuyệt!
Cô thích!
Tuy nhiên, cô mới đến nên vẫn phải cẩn thận, ít nhất là hoàn thành công việc của mình, đừng để bị người ta bắt bẻ.
Cả buổi sáng Thịnh Vãn Yên xem tài liệu, đến giờ ăn trưa, Ngô Giai Tú hỏi cô có đi căn tin không.
“Không, em mang cơm rồi, đủ ăn ạ.”
Ngô Giai Tú gật đầu, dù sao thời này đa số mọi người đều tự mang cơm. Nhưng Ngô Giai Tú mới cưới, trong tay có chút tiền, muốn ăn thịt. Nhân lúc mới về nhà chồng, mẹ chồng chưa quản lý, cô ấy muốn ăn uống thoải mái một chút.
Ngô Giai Tú cùng hai nam đồng nghiệp đến căn tin lấy cơm, Thịnh Vãn Yên và Ngưu Phương Lệ ăn cơm hộp mang từ nhà.
Ngưu Phương Lệ len lén nhìn cơm hộp của Thịnh Vãn Yên, có trứng có rau, thật phong phú. Xem ra gia cảnh của cô đồng nghiệp mới này khá giả, nhìn quả trứng chiên vàng ươm kia, chắc chắn là có dùng mỡ.
Thịnh Vãn Yên nhìn sang, Ngưu Phương Lệ cười với cô rồi cúi xuống ăn bánh bao chay của mình.
Thịnh Vãn Yên liếc nhìn cơm của Ngưu Phương Lệ nhưng không nói gì, cô đến đây để làm việc chứ không phải làm từ thiện.
Ăn xong, cô đến cửa căn tin rửa sạch hộp cơm rồi cất vào túi. Cả ngày cô nhàn rỗi đến phát chán, buổi trưa Ngô Giai Tú dẫn cô đi dạo quanh nhà máy để làm quen đường xá.
“Đây là phân xưởng sản xuất, bình thường không có việc gì thì đừng đến đây.”
“Đây là căn tin, đây là văn phòng giám đốc...”
Ngô Giai Tú rất nhiệt tình, kiên nhẫn giới thiệu cho cô.
“Vâng, em nhớ rồi, cảm ơn chị.”
Ngô Giai Tú xua tay, dù sao Thịnh Vãn Yên cũng trạc tuổi cô ấy, cuối cùng cô ấy cũng có một đồng nghiệp tâm sự được. Đương nhiên là cô ấy sẽ nhiệt tình hơn, hơn nữa công việc này ổn định, nếu không có gì bất ngờ thì có lẽ trước khi sinh con cô ấy sẽ làm việc cùng Thịnh Vãn Yên.
Hơn nữa, nhìn cách ăn mặc sạch sẽ, gọn gàng của Thịnh Vãn Yên, có lẽ cô cũng không phải là người nhỏ nhen.
Thịnh Vãn Yên vừa đến đã bị các đồng nghiệp lôi kéo “tẩy não”, người này một câu người kia một câu khiến cô cảm thấy hụt hẫng...
Ban đầu Thịnh Vãn Yên không tin nhưng sau khi bị mọi người “thẩm vấn” và “tẩy não”, khi mọi người trở về chỗ ngồi, cô thật sự được mở mang tầm mắt.
Người thì đan áo len, người thì cắn hạt dưa...
...
Cứ như là đến đây để hưởng lương hưu vậy.
Chủ nhiệm Lý vắng mặt, mọi người lại trở về nguyên hình.
Không phải nói người thời này ai cũng hăng hái làm việc, cống hiến sao?
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
“Ngạc nhiên hả?”
Ngô Giai Tú thấy vẻ mặt không thể tin được của cô, ánh mắt cô dáo dác nhìn xung quanh, biết ngay là cô vẫn chưa hoàn hồn.
“Cũng không hẳn là ngạc nhiên, chỉ là không ngờ thôi.”
Cô biết bộ phận này khá nhàn nhưng không ai nói với cô là nhàn đến mức này.
“Quen rồi sẽ thấy bình thường thôi, ai mới đến cũng vậy cả.”
“Chỉ cần đừng để bị bắt gặp là được.”
Ngô Giai Tú vừa nói vừa chỉ ra cửa, chỉ cần không bị chủ nhiệm Lý bắt gặp thì không sao cả.
Thịnh Vãn Yên cười gật đầu, cuộc sống này... thật tuyệt!
Cô thích!
Tuy nhiên, cô mới đến nên vẫn phải cẩn thận, ít nhất là hoàn thành công việc của mình, đừng để bị người ta bắt bẻ.
Cả buổi sáng Thịnh Vãn Yên xem tài liệu, đến giờ ăn trưa, Ngô Giai Tú hỏi cô có đi căn tin không.
“Không, em mang cơm rồi, đủ ăn ạ.”
Ngô Giai Tú gật đầu, dù sao thời này đa số mọi người đều tự mang cơm. Nhưng Ngô Giai Tú mới cưới, trong tay có chút tiền, muốn ăn thịt. Nhân lúc mới về nhà chồng, mẹ chồng chưa quản lý, cô ấy muốn ăn uống thoải mái một chút.
Ngô Giai Tú cùng hai nam đồng nghiệp đến căn tin lấy cơm, Thịnh Vãn Yên và Ngưu Phương Lệ ăn cơm hộp mang từ nhà.
Ngưu Phương Lệ len lén nhìn cơm hộp của Thịnh Vãn Yên, có trứng có rau, thật phong phú. Xem ra gia cảnh của cô đồng nghiệp mới này khá giả, nhìn quả trứng chiên vàng ươm kia, chắc chắn là có dùng mỡ.
Thịnh Vãn Yên nhìn sang, Ngưu Phương Lệ cười với cô rồi cúi xuống ăn bánh bao chay của mình.
Thịnh Vãn Yên liếc nhìn cơm của Ngưu Phương Lệ nhưng không nói gì, cô đến đây để làm việc chứ không phải làm từ thiện.
Ăn xong, cô đến cửa căn tin rửa sạch hộp cơm rồi cất vào túi. Cả ngày cô nhàn rỗi đến phát chán, buổi trưa Ngô Giai Tú dẫn cô đi dạo quanh nhà máy để làm quen đường xá.
“Đây là phân xưởng sản xuất, bình thường không có việc gì thì đừng đến đây.”
“Đây là căn tin, đây là văn phòng giám đốc...”
Ngô Giai Tú rất nhiệt tình, kiên nhẫn giới thiệu cho cô.
“Vâng, em nhớ rồi, cảm ơn chị.”
Ngô Giai Tú xua tay, dù sao Thịnh Vãn Yên cũng trạc tuổi cô ấy, cuối cùng cô ấy cũng có một đồng nghiệp tâm sự được. Đương nhiên là cô ấy sẽ nhiệt tình hơn, hơn nữa công việc này ổn định, nếu không có gì bất ngờ thì có lẽ trước khi sinh con cô ấy sẽ làm việc cùng Thịnh Vãn Yên.
Hơn nữa, nhìn cách ăn mặc sạch sẽ, gọn gàng của Thịnh Vãn Yên, có lẽ cô cũng không phải là người nhỏ nhen.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.