Thập Niên 70: Mang Theo Không Gian Trọng Sinh, Ta Bị Đổi Chồng Vả Mặt Cực Phẩm
Chương 17: Ký Thỏa Thuận
A Thu A Thu
09/10/2024
Cô quay sang hỏi Cố Ngạn Trân: "Ngạn Trân, em có thể giúp chị tìm giấy bút không? Chị muốn viết một bản thỏa thuận với chị dâu, rằng chị ấy sẽ trao hai cái hũ này cho chị, và đổi lại, chị sẽ nhường căn nhà cho chị ấy. Tránh để sau này xảy ra tranh chấp!"
Nghe Thẩm Niệm Niệm đề nghị viết thỏa thuận, mọi người lúc đầu có chút do dự, nhưng sau khi suy nghĩ lại, tất cả đều cảm thấy hợp lý. Việc có một bản thỏa thuận sẽ giúp tránh được chuyện Tôn Mỹ Linh kiếm cớ gây chuyện sau này.
Cố Ngạn Trân trong lòng thầm thán phục, đúng là không hổ danh là chị dâu hai, nghĩ thấu đáo mọi chuyện. Cô lo lắng rằng nếu không có thỏa thuận rõ ràng, Thẩm Niệm Niệm nhường nhà rồi thì Tôn Mỹ Linh sẽ tiếp tục đòi hỏi này nọ.
“Được rồi, em sẽ đi lấy giấy bút ngay!” Cố Ngạn Trân nhanh chóng đứng dậy.
Những người khác cũng đều đồng tình, chỉ có Tôn Mỹ Linh là vui vẻ nhìn Thẩm Niệm Niệm như nhìn một kẻ ngốc, thậm chí còn trông mong hơn.
Ánh mắt cô ta dừng lại trên hai hủ dưa chua trước mặt, trong mắt đầy khinh thường.
"Hai hũ dưa chuột này có gì đặc biệt chứ? Dưa thì là từ vườn của mẹ tôi, hũ cũng chỉ là đồ cũ kĩ, qua nhiều năm ngâm dưa đã bốc mùi chua nồng. Không phải đồng cũng chẳng phải sắt, bán đi cũng không được bao nhiêu tiền."
Tôn Mỹ Linh nhếch mép nói: “Ký thỏa thuận thì tốt thôi, khỏi phải lo ai đó sau này hối hận!”
Thẩm Niệm Niệm cầm giấy bút, viết thỏa thuận thành hai bản, một bản cho mình và một bản cho Tôn Mỹ Linh. Trong thỏa thuận, cô nhấn mạnh rõ ràng về việc đổi lấy hai hũ dưa chua kèm hai chiếc bình đựng.
Tôn Mỹ Linh chỉ lướt mắt qua một chút, rồi nhanh chóng ký tên. Mỗi người giữ một bản, giao dịch hoàn tất.
Điền Nguyệt Phương thở phào nhẹ nhõm khi thấy mọi chuyện đã xong xuôi, bà mỉm cười nói: “Thôi, đã ký xong rồi, mọi người mau ăn cơm đi, kẻo đồ ăn nguội mất!”
Tôn Mỹ Linh đắc thắng ngồi xuống, nhét bản thỏa thuận vào túi một cách qua loa rồi cầm đũa ăn.
“Ăn thôi, ăn thôi, tôi đói rồi! Đói thì không sao, nhưng đói đứa cháu đích tôn của nhà họ Cố thì không ổn đâu!”
Cố Ngạn Trân nghe thấy cô ta nói vậy mà không khỏi bĩu môi "Thật là, ai mà chịu nổi!"
Thẩm Niệm Niệm thì cẩn thận bê hai hũ dưa chuột muối đến góc phòng, sợ ai đó vô tình đụng phải.
Nhìn thấy dáng vẻ cẩn trọng của cô , không chỉ Cố Ngạn Tri mà cả gia đình Cố cũng đều nghĩ :"Xem ra vợ của chú hai thích dưa chua muối lắm!"
Sau bữa ăn, Tôn Mỹ Linh liền hối thúc chuyện chuyển nhà.
"Đã ký xong thỏa thuận rồi, bây giờ chúng ta chuyển nhà thôi. Em dâu, chúng ta đã ký rồi, đúng không?"
Thẩm Niệm Niệm gật đầu: "Đúng vậy!"
Rồi cô quay sang Cố Ngạn Tri: "Chúng ta cũng chuyển thôi, trời còn sớm."
Ở khu tập thể nhà họ Cố, đồ đạc không có nhiều, chủ yếu là những món đồ hồi môn của Thẩm Niệm Niệm, gồm một chiếc hòm gỗ chứa hai chiếc chăn bông năm cân, cùng với một số cốc chén, khăn, và chậu rửa mặt.
Nói thật, của hồi môn của cô khá khiêm tốn, nhưng đây là những gì cha cô, Thẩm Đại Quân, đã cố gắng gom góp được.
Ông nội, bà nội, cùng các bác chẳng ai muốn bỏ tiền ra, bởi suy cho cùng Thẩm Niệm Niệm chỉ là cô con gái nuôi mà cha cô nhặt về.
Hai chiếc chăn bông năm cân kia, thậm chí là do cha cô đi mượn phiếu từ dân làng. Ở thôn quê, mỗi năm chỉ có một số lượng phiếu vải nhất định được phát, mỗi người chỉ được nửa cân.
Nghe Thẩm Niệm Niệm đề nghị viết thỏa thuận, mọi người lúc đầu có chút do dự, nhưng sau khi suy nghĩ lại, tất cả đều cảm thấy hợp lý. Việc có một bản thỏa thuận sẽ giúp tránh được chuyện Tôn Mỹ Linh kiếm cớ gây chuyện sau này.
Cố Ngạn Trân trong lòng thầm thán phục, đúng là không hổ danh là chị dâu hai, nghĩ thấu đáo mọi chuyện. Cô lo lắng rằng nếu không có thỏa thuận rõ ràng, Thẩm Niệm Niệm nhường nhà rồi thì Tôn Mỹ Linh sẽ tiếp tục đòi hỏi này nọ.
“Được rồi, em sẽ đi lấy giấy bút ngay!” Cố Ngạn Trân nhanh chóng đứng dậy.
Những người khác cũng đều đồng tình, chỉ có Tôn Mỹ Linh là vui vẻ nhìn Thẩm Niệm Niệm như nhìn một kẻ ngốc, thậm chí còn trông mong hơn.
Ánh mắt cô ta dừng lại trên hai hủ dưa chua trước mặt, trong mắt đầy khinh thường.
"Hai hũ dưa chuột này có gì đặc biệt chứ? Dưa thì là từ vườn của mẹ tôi, hũ cũng chỉ là đồ cũ kĩ, qua nhiều năm ngâm dưa đã bốc mùi chua nồng. Không phải đồng cũng chẳng phải sắt, bán đi cũng không được bao nhiêu tiền."
Tôn Mỹ Linh nhếch mép nói: “Ký thỏa thuận thì tốt thôi, khỏi phải lo ai đó sau này hối hận!”
Thẩm Niệm Niệm cầm giấy bút, viết thỏa thuận thành hai bản, một bản cho mình và một bản cho Tôn Mỹ Linh. Trong thỏa thuận, cô nhấn mạnh rõ ràng về việc đổi lấy hai hũ dưa chua kèm hai chiếc bình đựng.
Tôn Mỹ Linh chỉ lướt mắt qua một chút, rồi nhanh chóng ký tên. Mỗi người giữ một bản, giao dịch hoàn tất.
Điền Nguyệt Phương thở phào nhẹ nhõm khi thấy mọi chuyện đã xong xuôi, bà mỉm cười nói: “Thôi, đã ký xong rồi, mọi người mau ăn cơm đi, kẻo đồ ăn nguội mất!”
Tôn Mỹ Linh đắc thắng ngồi xuống, nhét bản thỏa thuận vào túi một cách qua loa rồi cầm đũa ăn.
“Ăn thôi, ăn thôi, tôi đói rồi! Đói thì không sao, nhưng đói đứa cháu đích tôn của nhà họ Cố thì không ổn đâu!”
Cố Ngạn Trân nghe thấy cô ta nói vậy mà không khỏi bĩu môi "Thật là, ai mà chịu nổi!"
Thẩm Niệm Niệm thì cẩn thận bê hai hũ dưa chuột muối đến góc phòng, sợ ai đó vô tình đụng phải.
Nhìn thấy dáng vẻ cẩn trọng của cô , không chỉ Cố Ngạn Tri mà cả gia đình Cố cũng đều nghĩ :"Xem ra vợ của chú hai thích dưa chua muối lắm!"
Sau bữa ăn, Tôn Mỹ Linh liền hối thúc chuyện chuyển nhà.
"Đã ký xong thỏa thuận rồi, bây giờ chúng ta chuyển nhà thôi. Em dâu, chúng ta đã ký rồi, đúng không?"
Thẩm Niệm Niệm gật đầu: "Đúng vậy!"
Rồi cô quay sang Cố Ngạn Tri: "Chúng ta cũng chuyển thôi, trời còn sớm."
Ở khu tập thể nhà họ Cố, đồ đạc không có nhiều, chủ yếu là những món đồ hồi môn của Thẩm Niệm Niệm, gồm một chiếc hòm gỗ chứa hai chiếc chăn bông năm cân, cùng với một số cốc chén, khăn, và chậu rửa mặt.
Nói thật, của hồi môn của cô khá khiêm tốn, nhưng đây là những gì cha cô, Thẩm Đại Quân, đã cố gắng gom góp được.
Ông nội, bà nội, cùng các bác chẳng ai muốn bỏ tiền ra, bởi suy cho cùng Thẩm Niệm Niệm chỉ là cô con gái nuôi mà cha cô nhặt về.
Hai chiếc chăn bông năm cân kia, thậm chí là do cha cô đi mượn phiếu từ dân làng. Ở thôn quê, mỗi năm chỉ có một số lượng phiếu vải nhất định được phát, mỗi người chỉ được nửa cân.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.