Thập Niên 70: Mang Theo Không Gian Xuyên Thành Góa Phụ Yếu Ớt
Chương 14:
Nhiếp Diễm Diễm
06/10/2024
Mẹ Dịch hiển nhiên cũng nghĩ vậy, bà đáp lời rồi nói với Đại Oa: "Đại Oa, con về nhà với ông và em trước đi, bà về thay bộ quần áo, mang đồ ngon cho con ăn."
So với sự lạnh nhạt của vợ Dịch Dương đối với bọn trẻ, mẹ Dịch lại đối xử rất công bằng với các thế hệ sau của nhà họ Dịch.
Có đồ ăn ngon hay đồ dùng tốt, đều ưu tiên cho lũ trẻ trước, bất kể là con trai hay con gái, đều có phần như nhau.
Vốn dĩ Đại Oa rất ngoan ngoãn, nhưng lần này lại không nghe lời bà, lắc đầu nói: "Bà ơi, cháu không cần đâu. Bà về nhà cháu ăn cơm xong rồi hẵng về thay đồ nhé. Mẹ cháu nấu rất nhiều món, ngon lắm ạ!"
Mẹ Dịch nhìn cha Dịch với ánh mắt đầy ngờ vực, thầm nghĩ, chẳng lẽ thật sự là bữa cơm cuối cùng?
Còn đang định tìm cớ để giữ vợ thằng ba ở lại, thì đã đến trước cửa nhà cô rồi.
"Cha, mẹ." Lý Thính Vân bế Tam Oa đang rất hoạt bát, đứng ở cửa mỉm cười chào hỏi.
Nhìn nụ cười của Lý Thính Vân, mẹ Dịch cứ có cảm giác như trong nụ cười đó ẩn chứa sự giải thoát.
"Đói rồi phải không?" Lý Thính Vân mỉm cười nói: "Cơm nước con đã chuẩn bị xong cả rồi, mau rửa tay vào ăn cơm đi ạ."
Cha mẹ Dịch đáp lời, đi đến giếng để rửa tay.
Vừa bước vào nhà đã ngửi thấy mùi thịt thơm ngào ngạt khắp phòng.
Hiện giờ vẫn chưa đến lúc đổi điểm công để lấy lương thực, nhà họ Dịch ăn thịt cũng là chuyện của nửa tháng trước.
Bao nhiêu năm không đụng đến thịt, nay ngửi thấy mùi thịt này, cha mẹ Dịch không nhịn được mà nuốt nước miếng, cái bụng đã mệt rã rời vì làm việc cả ngày lại càng kêu réo dữ dội hơn.
Rửa tay xong bước vào nhà, nhìn thấy món ăn bày trên bàn, hai người ngẩn cả người.
Đại Oa và Nhị Oa đã ngồi ngay ngắn vào chỗ, vừa nãy nhìn thấy những món ăn này, hai cô bé đã muốn ăn ngay rồi.
Nhưng Lý Thính Vân nói phải đợi đủ người rồi mới được ăn, hai đứa trẻ rất nghe lời nên không hề động đũa.
Ngồi vào bàn, mẹ Dịch không nhịn được hỏi: "Con dâu ba, con chuẩn bị nhiều đồ ăn như vậy từ khi nào thế?"
Nào là gà, thịt, trứng, nhìn qua đã thấy rất thịnh soạn.
"Cha, mẹ, mau ăn đi ạ."
Thấy Đại Oa và Nhị Oa đã bắt đầu ăn, Lý Thính Vân lên tiếng mời.
"Được rồi." mẹ Dịch cầm đũa lên, vẫn có chút thấp thỏm nói: "Con dâu ba, hôm nay vừa tan làm chúng ta đã đến đây, nên mấy món bổ dưỡng mẹ để mai mang sang cho con nhé."
Lý Thính Vân mỉm cười nói: "Không cần đâu, mẹ ạ. Chỗ con có đủ mọi thứ rồi, mấy thứ tốt đó cha mẹ cứ để lại mà dùng đi ạ."
Cha Dịch cũng nói: "Vợ thằng ba này, còn trẻ như thế mà xảy ra chuyện này, ta biết người đau khổ nhất là con. Nhưng con ngàn vạn lần đừng nghĩ quẩn, dưới con vẫn còn mấy đứa trẻ phải chăm sóc đấy."
Liếc nhìn Đại Oa và Nhị Oa đang ăn rất ngon lành, lại nhìn Tam Oa trong lòng, Lý Thính Vân gật đầu nói: "Cha yên tâm, con sẽ không làm chuyện dại dột nữa đâu. Ba đứa trẻ này còn trông cậy vào con, con sẽ không gục ngã đâu."
Huống chi, mấy chuyện dại dột này cô sẽ không làm, người nguyên chủ nghĩ quẩn nhảy sông để uy hiếp cậu thanh mai trúc mã kia là cô ta, chứ không phải cô.
Nghe Lý Thính Vân nói thế, cha mẹ Dịch mới yên lòng.
Mẹ Dịch đưa tay ra, nói: "Con cho con bú dễ đói, để mẹ bế Tam Oa cho, con ăn cơm đi."
"Không cần đâu mẹ, vừa nãy con đã ăn một chút rồi, giờ không đói." Lý Thính Vân nói: "Cha mẹ vừa tan làm chắc chắn đói hơn, hai người ăn trước đi ạ."
Mẹ Dịch nhìn một lượt các món ăn, vừa nãy vào nhà thấy món nào cũng còn nguyên vẹn, không có dấu vết đã động đũa.
Biết con dâu ba là nghĩ cho hai ông bà, mẹ Dịch cũng không khách sáo, bắt đầu ăn.
So với sự lạnh nhạt của vợ Dịch Dương đối với bọn trẻ, mẹ Dịch lại đối xử rất công bằng với các thế hệ sau của nhà họ Dịch.
Có đồ ăn ngon hay đồ dùng tốt, đều ưu tiên cho lũ trẻ trước, bất kể là con trai hay con gái, đều có phần như nhau.
Vốn dĩ Đại Oa rất ngoan ngoãn, nhưng lần này lại không nghe lời bà, lắc đầu nói: "Bà ơi, cháu không cần đâu. Bà về nhà cháu ăn cơm xong rồi hẵng về thay đồ nhé. Mẹ cháu nấu rất nhiều món, ngon lắm ạ!"
Mẹ Dịch nhìn cha Dịch với ánh mắt đầy ngờ vực, thầm nghĩ, chẳng lẽ thật sự là bữa cơm cuối cùng?
Còn đang định tìm cớ để giữ vợ thằng ba ở lại, thì đã đến trước cửa nhà cô rồi.
"Cha, mẹ." Lý Thính Vân bế Tam Oa đang rất hoạt bát, đứng ở cửa mỉm cười chào hỏi.
Nhìn nụ cười của Lý Thính Vân, mẹ Dịch cứ có cảm giác như trong nụ cười đó ẩn chứa sự giải thoát.
"Đói rồi phải không?" Lý Thính Vân mỉm cười nói: "Cơm nước con đã chuẩn bị xong cả rồi, mau rửa tay vào ăn cơm đi ạ."
Cha mẹ Dịch đáp lời, đi đến giếng để rửa tay.
Vừa bước vào nhà đã ngửi thấy mùi thịt thơm ngào ngạt khắp phòng.
Hiện giờ vẫn chưa đến lúc đổi điểm công để lấy lương thực, nhà họ Dịch ăn thịt cũng là chuyện của nửa tháng trước.
Bao nhiêu năm không đụng đến thịt, nay ngửi thấy mùi thịt này, cha mẹ Dịch không nhịn được mà nuốt nước miếng, cái bụng đã mệt rã rời vì làm việc cả ngày lại càng kêu réo dữ dội hơn.
Rửa tay xong bước vào nhà, nhìn thấy món ăn bày trên bàn, hai người ngẩn cả người.
Đại Oa và Nhị Oa đã ngồi ngay ngắn vào chỗ, vừa nãy nhìn thấy những món ăn này, hai cô bé đã muốn ăn ngay rồi.
Nhưng Lý Thính Vân nói phải đợi đủ người rồi mới được ăn, hai đứa trẻ rất nghe lời nên không hề động đũa.
Ngồi vào bàn, mẹ Dịch không nhịn được hỏi: "Con dâu ba, con chuẩn bị nhiều đồ ăn như vậy từ khi nào thế?"
Nào là gà, thịt, trứng, nhìn qua đã thấy rất thịnh soạn.
"Cha, mẹ, mau ăn đi ạ."
Thấy Đại Oa và Nhị Oa đã bắt đầu ăn, Lý Thính Vân lên tiếng mời.
"Được rồi." mẹ Dịch cầm đũa lên, vẫn có chút thấp thỏm nói: "Con dâu ba, hôm nay vừa tan làm chúng ta đã đến đây, nên mấy món bổ dưỡng mẹ để mai mang sang cho con nhé."
Lý Thính Vân mỉm cười nói: "Không cần đâu, mẹ ạ. Chỗ con có đủ mọi thứ rồi, mấy thứ tốt đó cha mẹ cứ để lại mà dùng đi ạ."
Cha Dịch cũng nói: "Vợ thằng ba này, còn trẻ như thế mà xảy ra chuyện này, ta biết người đau khổ nhất là con. Nhưng con ngàn vạn lần đừng nghĩ quẩn, dưới con vẫn còn mấy đứa trẻ phải chăm sóc đấy."
Liếc nhìn Đại Oa và Nhị Oa đang ăn rất ngon lành, lại nhìn Tam Oa trong lòng, Lý Thính Vân gật đầu nói: "Cha yên tâm, con sẽ không làm chuyện dại dột nữa đâu. Ba đứa trẻ này còn trông cậy vào con, con sẽ không gục ngã đâu."
Huống chi, mấy chuyện dại dột này cô sẽ không làm, người nguyên chủ nghĩ quẩn nhảy sông để uy hiếp cậu thanh mai trúc mã kia là cô ta, chứ không phải cô.
Nghe Lý Thính Vân nói thế, cha mẹ Dịch mới yên lòng.
Mẹ Dịch đưa tay ra, nói: "Con cho con bú dễ đói, để mẹ bế Tam Oa cho, con ăn cơm đi."
"Không cần đâu mẹ, vừa nãy con đã ăn một chút rồi, giờ không đói." Lý Thính Vân nói: "Cha mẹ vừa tan làm chắc chắn đói hơn, hai người ăn trước đi ạ."
Mẹ Dịch nhìn một lượt các món ăn, vừa nãy vào nhà thấy món nào cũng còn nguyên vẹn, không có dấu vết đã động đũa.
Biết con dâu ba là nghĩ cho hai ông bà, mẹ Dịch cũng không khách sáo, bắt đầu ăn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.