Thập Niên 70: Mang Theo Không Gian Xuyên Thành Góa Phụ Yếu Ớt
Chương 40:
Nhiếp Diễm Diễm
08/10/2024
Sau khi rửa mặt xong, Đại Oa và Nhị Oa cũng thức dậy.
Lý Thính Vân lấy từ trong không gian ra một bộ váy nhỏ màu trắng khác, nói: "Đại Oa, hôm nay mặc chiếc váy này nhé, con thích không?"
Chiếc váy nhỏ màu trắng hôm nay còn có thêm một lớp vải voan mỏng, phồng phồng, trông rất dễ thương.
Gương mặt Đại Oa không giấu nổi sự vui mừng: "Thích ạ! Mẹ ơi, con thích chiếc váy này!"
Nhị Oa là con trai, không quan tâm nhiều đến chuyện mặc gì, chỉ hỏi: "Mẹ ơi, chúng ta có nhanh được ăn sáng không? Con đói rồi."
Lý Thính Vân phì cười, liếc cậu bé một cái, nói: "Có chứ, bữa sáng đã chuẩn bị xong rồi, con mau đi rửa mặt, rửa xong là có thể ăn."
Nhân lúc Nhị Oa đi rửa mặt, Lý Thính Vân buộc cho Đại Oa hai búi tóc nhỏ trên đỉnh đầu, rồi đeo thêm chiếc nơ. Cô bé hiện ra thật giống như một búp bê nhỏ.
"Con gái mẹ xinh quá!"
Lý Thính Vân lấy gương ra cho Đại Oa tự ngắm, rõ ràng Đại Oa cũng rất hài lòng với tay nghề của mẹ, ngắm bên này ngắm bên kia không ngừng.
Nhị Oa đã rửa mặt xong, ngồi ở bàn ăn chờ.
Thấy Đại Oa cứ soi gương mãi, cậu không nhịn được nói: "Mẹ ơi, chị con điệu quá rồi."
Lý Thính Vân ngạc nhiên nhìn cậu: "Con cũng biết điệu là gì cơ à?"
Rồi cô lại gọi: "Đại Oa mau đi rửa mặt, sắp ăn cơm rồi."
Đại Oa đáp một tiếng, lưu luyến đặt gương xuống đi đánh răng.
Trong nồi, cô đã hâm nóng vài chiếc bánh gạo nếp, hâm ba cái bánh bao nhân thịt, cùng với hâm sữa, thế là đủ cho bữa sáng của cả nhà.
Nhị Oa cắn một miếng bánh bao, ngạc nhiên nói: "Mẹ ơi, bánh bao này nhiều thịt quá."
Nhân bên trong toàn là thịt kho, lúc cô mua để cất vào không gian, loại bánh bao thịt này cũng không rẻ.
Ăn xong, Đại Oa và Nhị Oa lại ra ngoài chơi như thường lệ.
Lý Thính Vân ngồi trong sân cùng với Tam Oa.
Tam Oa rõ ràng mới chỉ sáu tháng, nhưng chẳng chịu yên, luôn muốn đứng lên, hai bàn chân nhỏ đạp lên chân cô, không ngừng đá lung tung.
Có vài người dân trong thôn đi ngang qua, thấy Lý Thính Vân và Tam Oa ngồi trong sân, liền nói: "Ôi chao, con nhỏ nhà cô nuôi khéo quá, trắng trẻo bụ bẫm thật."
Lý Thính Vân chỉ mỉm cười, không đáp lời.
Chơi được một lúc, cô chợt nhớ ra những thứ trong không gian đã lâu rồi chưa thu hoạch, liền nhanh chóng bế Tam Oa vào trong nhà.
Vào không gian, cô thu hoạch một lượt lúa mới, thu hết trứng gà và trứng vịt đầy mặt đất, cả những nông sản như ngô, khoai lang, khoai tây, đều thu hết vào kho.
Đang bận rộn, thì nghe thấy tiếng gõ cửa.
Lý Thính Vân bế Tam Oa ra ngoài, mở cửa thì thấy, lại là Từ Tuệ, sắc mặt cô không khỏi khó chịu.
"Cô lại đến làm gì?" Cô không thích Từ Tuệ, giọng nói cũng chẳng hề dễ nghe.
Từ Tuệ tự nhiên cũng nghe ra, cười nói: "Chị Tiểu Vân, chị Tiểu Vân à, chị đừng giận nữa, chuyện đã qua lâu rồi, anh trai em cũng đã hạ mình, sao chị còn giận dữ làm gì?"
Thì ra Từ Tuệ và Từ Phong nghĩ rằng những lời cô nói hôm qua đều là giận dỗi.
Thật sao?
Không lẽ thực sự có người muốn làm "chó liếm"(*) như vậy à?
(*) Ý chỉ người mà người ta không thích nhưng cứ bám dính lấy người ta.
Lý Thính Vân cười khẩy, nói: "Cô không hiểu tiếng người à? Hôm qua tôi nói rất rõ rồi, tôi và anh trai cô không thân thiết, cũng không muốn có bất kỳ liên hệ nào với các người nữa. Sau này đừng đến tìm tôi nữa, nhà tôi không hoan nghênh cô."
Nghe cô nói vậy, Từ Tuệ có phần sốt ruột, nhưng cũng không dám nói nặng như trước, giọng nhẹ nhàng: "Chị Tiểu Vân, chị với anh trai em có phải có hiểu lầm gì không? Chúng ta nói rõ với nhau thì hơn, tránh để sau này gặp mặt lại khó xử."
Lý Thính Vân lấy từ trong không gian ra một bộ váy nhỏ màu trắng khác, nói: "Đại Oa, hôm nay mặc chiếc váy này nhé, con thích không?"
Chiếc váy nhỏ màu trắng hôm nay còn có thêm một lớp vải voan mỏng, phồng phồng, trông rất dễ thương.
Gương mặt Đại Oa không giấu nổi sự vui mừng: "Thích ạ! Mẹ ơi, con thích chiếc váy này!"
Nhị Oa là con trai, không quan tâm nhiều đến chuyện mặc gì, chỉ hỏi: "Mẹ ơi, chúng ta có nhanh được ăn sáng không? Con đói rồi."
Lý Thính Vân phì cười, liếc cậu bé một cái, nói: "Có chứ, bữa sáng đã chuẩn bị xong rồi, con mau đi rửa mặt, rửa xong là có thể ăn."
Nhân lúc Nhị Oa đi rửa mặt, Lý Thính Vân buộc cho Đại Oa hai búi tóc nhỏ trên đỉnh đầu, rồi đeo thêm chiếc nơ. Cô bé hiện ra thật giống như một búp bê nhỏ.
"Con gái mẹ xinh quá!"
Lý Thính Vân lấy gương ra cho Đại Oa tự ngắm, rõ ràng Đại Oa cũng rất hài lòng với tay nghề của mẹ, ngắm bên này ngắm bên kia không ngừng.
Nhị Oa đã rửa mặt xong, ngồi ở bàn ăn chờ.
Thấy Đại Oa cứ soi gương mãi, cậu không nhịn được nói: "Mẹ ơi, chị con điệu quá rồi."
Lý Thính Vân ngạc nhiên nhìn cậu: "Con cũng biết điệu là gì cơ à?"
Rồi cô lại gọi: "Đại Oa mau đi rửa mặt, sắp ăn cơm rồi."
Đại Oa đáp một tiếng, lưu luyến đặt gương xuống đi đánh răng.
Trong nồi, cô đã hâm nóng vài chiếc bánh gạo nếp, hâm ba cái bánh bao nhân thịt, cùng với hâm sữa, thế là đủ cho bữa sáng của cả nhà.
Nhị Oa cắn một miếng bánh bao, ngạc nhiên nói: "Mẹ ơi, bánh bao này nhiều thịt quá."
Nhân bên trong toàn là thịt kho, lúc cô mua để cất vào không gian, loại bánh bao thịt này cũng không rẻ.
Ăn xong, Đại Oa và Nhị Oa lại ra ngoài chơi như thường lệ.
Lý Thính Vân ngồi trong sân cùng với Tam Oa.
Tam Oa rõ ràng mới chỉ sáu tháng, nhưng chẳng chịu yên, luôn muốn đứng lên, hai bàn chân nhỏ đạp lên chân cô, không ngừng đá lung tung.
Có vài người dân trong thôn đi ngang qua, thấy Lý Thính Vân và Tam Oa ngồi trong sân, liền nói: "Ôi chao, con nhỏ nhà cô nuôi khéo quá, trắng trẻo bụ bẫm thật."
Lý Thính Vân chỉ mỉm cười, không đáp lời.
Chơi được một lúc, cô chợt nhớ ra những thứ trong không gian đã lâu rồi chưa thu hoạch, liền nhanh chóng bế Tam Oa vào trong nhà.
Vào không gian, cô thu hoạch một lượt lúa mới, thu hết trứng gà và trứng vịt đầy mặt đất, cả những nông sản như ngô, khoai lang, khoai tây, đều thu hết vào kho.
Đang bận rộn, thì nghe thấy tiếng gõ cửa.
Lý Thính Vân bế Tam Oa ra ngoài, mở cửa thì thấy, lại là Từ Tuệ, sắc mặt cô không khỏi khó chịu.
"Cô lại đến làm gì?" Cô không thích Từ Tuệ, giọng nói cũng chẳng hề dễ nghe.
Từ Tuệ tự nhiên cũng nghe ra, cười nói: "Chị Tiểu Vân, chị Tiểu Vân à, chị đừng giận nữa, chuyện đã qua lâu rồi, anh trai em cũng đã hạ mình, sao chị còn giận dữ làm gì?"
Thì ra Từ Tuệ và Từ Phong nghĩ rằng những lời cô nói hôm qua đều là giận dỗi.
Thật sao?
Không lẽ thực sự có người muốn làm "chó liếm"(*) như vậy à?
(*) Ý chỉ người mà người ta không thích nhưng cứ bám dính lấy người ta.
Lý Thính Vân cười khẩy, nói: "Cô không hiểu tiếng người à? Hôm qua tôi nói rất rõ rồi, tôi và anh trai cô không thân thiết, cũng không muốn có bất kỳ liên hệ nào với các người nữa. Sau này đừng đến tìm tôi nữa, nhà tôi không hoan nghênh cô."
Nghe cô nói vậy, Từ Tuệ có phần sốt ruột, nhưng cũng không dám nói nặng như trước, giọng nhẹ nhàng: "Chị Tiểu Vân, chị với anh trai em có phải có hiểu lầm gì không? Chúng ta nói rõ với nhau thì hơn, tránh để sau này gặp mặt lại khó xử."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.