Thập Niên 70: Mang Theo Không Gian Xuyên Thành Thiên Kim Thật
Chương 12: Cho Thấy Lập Trường 2
Thanh Hôi Tử
30/05/2024
Dịch: Y Na
Diệp Uy Quốc nhìn hai người phụ nữ tựa vào nhau, lại nhìn con gái thờ ơ ngồi một bên, hỏi: “Hoan Hoan, con có muốn đổi tên không?”
Diệp Hoan lắc đầu, dù sao kiếp trước cô cũng là tên này, bây giờ vẫn là tên này, cô cảm thấy đây có lẽ là một loại duyên phận, dù sao cái tên này cũng không phải loại cha mẹ ác độc kia đặt cho, không có nút thắt nào trong trái tim cô cả.
Diệp Uy Quốc nhìn con gái lắc đầu nói: “Nếu con đã không muốn thay đổi thì từ nay cứ gọi tên này đi! Hoan Hoan, vui vẻ, hi vọng cuộc sống sau này của con, ngày nào cũng trôi qua vui vẻ.”
Lúc đầu Diệp Uy Quốc định để Tĩnh Văn ra ngoài tìm chỗ ở, nhưng với tình trạng hiện tại của vợ ông khó mà nói được, sau khi hỏi Hoan Hoan xác nhận cô cũng không quan trọng, Diệp Tĩnh Văn mới tạm thời được ở lại.
Buổi tối, Diệp Uy Quốc lấy ra một chiếc hộp lớn bên trong có rất nhiều tiền phiếu.
Diệp Hoan phải thừa nhận vừa nhìn thấy cô quả thực đã bị sốc.
Diệp Uy Quốc: “Hoan Hoan, con giữ số tiền phiếu này trước đi, sắp tới có thể cha sẽ rất bận, anh cả, anh hai con cũng có việc làm, bình thường cũng không ở nhà.
Gần đây đầu óc mẹ con có vấn đề, không phải bà ấy không yêu con, mà tạm thời vẫn chưa thoát khỏi ngõ cụt, chưa kịp tiếp nhận được tin này, nhưng con đừng lo, còn có cha và các anh, em yêu thương con, con phải tin rằng mình là một đứa trẻ được yêu thương.”
Diệp Uy Quốc bình thường không nói nhiều như vậy, nhưng kể từ khi biết con gái mình bị bế nhầm từ bé, chưa từng có ngày nào vui vẻ nên ông tìm người nói chuyện, nghe nói lúc trước anh ta học tâm lý học, còn đặc biệt nói với ông, tâm lý của trẻ em rất quan trọng, nhất là trẻ em mới về nhà này.
Hết cách, Diệp Uy Quốc, một người đàn ông bình thường vô tư, đã tìm đến anh ta nhiều lần.
Diệp Hoan cũng không ngờ người cha mới của mình lại “trong ngoài không đồng nhất” như thế.
Rõ ràng trông có vẻ là một người đàn ông cao lớn khỏe mạnh, nhưng lại có suy nghĩ tinh tế như vậy.
Phải nói lúc này Diệp Hoan rất cảm động.
Diệp Hoan sờ cái hộp hỏi: “Tự nhiên cha cho con nhiều tiền phiếu như vậy, có sao không?”
Diệp Uy Quốc khoát tay nói: “Cha kiếm tiền cho vợ và con cái tiêu mà! Lúc đầu cha muốn mẹ con đưa số tiền phiếu này cho con, nhưng vì vấn đề của Tĩnh Văn nên bà ấy đột nhiên không biết tiếp xúc với con thế nào, nên cha tự mình đưa tới, con nhớ cất kỹ nhé!
Đúng rồi, ông bà nội con ở hơi xa, chờ cha nghỉ phép sẽ đưa con về thăm bọn họ.
Còn về phần ông bà ngoại con thì để mẹ con sắp xếp sau!
Dù sao con chỉ cần nhớ rằng con là con gái của Diệp Uy Quốc cha, con không cần phải sợ người khác.”
Sau khi Diệp Uy Quốc rời đi, hai người anh song sinh cũng tới, hai người không nói nhiều, nhưng cư xử giống như cha, đều đến đưa tiền phiếu cho cô.
Nhìn số tiền phiếu ba người đưa cho, Diệp Hoan nhất thời nghi ngờ suy đoán của mình trước đây, dù sao số tiền của ba người cộng lại gần một trăm bốn mươi đồng, cùng với số lượng phiếu linh tinh, tổng giá trị chắc là hơn hai trăm.
Đủ cho một gia đình sáu người sống sung túc.
Đêm đến, cuối cùng Diệp Hoan cũng gặp được nguyên thân, nhưng cũng vì vậy mà cô lên cơn sốt cao, đoạn ký ức sau khi tỉnh lại đã bị Diệp Hoan hoàn toàn quên lãng, ngay cả ký ức kiếp trước cũng mờ đi phần lớn, hòa nhập tốt hơn với thế giới này, nhưng cô vẫn nhớ rõ chuyện mình có không gian.
Diệp Uy Quốc nhìn hai người phụ nữ tựa vào nhau, lại nhìn con gái thờ ơ ngồi một bên, hỏi: “Hoan Hoan, con có muốn đổi tên không?”
Diệp Hoan lắc đầu, dù sao kiếp trước cô cũng là tên này, bây giờ vẫn là tên này, cô cảm thấy đây có lẽ là một loại duyên phận, dù sao cái tên này cũng không phải loại cha mẹ ác độc kia đặt cho, không có nút thắt nào trong trái tim cô cả.
Diệp Uy Quốc nhìn con gái lắc đầu nói: “Nếu con đã không muốn thay đổi thì từ nay cứ gọi tên này đi! Hoan Hoan, vui vẻ, hi vọng cuộc sống sau này của con, ngày nào cũng trôi qua vui vẻ.”
Lúc đầu Diệp Uy Quốc định để Tĩnh Văn ra ngoài tìm chỗ ở, nhưng với tình trạng hiện tại của vợ ông khó mà nói được, sau khi hỏi Hoan Hoan xác nhận cô cũng không quan trọng, Diệp Tĩnh Văn mới tạm thời được ở lại.
Buổi tối, Diệp Uy Quốc lấy ra một chiếc hộp lớn bên trong có rất nhiều tiền phiếu.
Diệp Hoan phải thừa nhận vừa nhìn thấy cô quả thực đã bị sốc.
Diệp Uy Quốc: “Hoan Hoan, con giữ số tiền phiếu này trước đi, sắp tới có thể cha sẽ rất bận, anh cả, anh hai con cũng có việc làm, bình thường cũng không ở nhà.
Gần đây đầu óc mẹ con có vấn đề, không phải bà ấy không yêu con, mà tạm thời vẫn chưa thoát khỏi ngõ cụt, chưa kịp tiếp nhận được tin này, nhưng con đừng lo, còn có cha và các anh, em yêu thương con, con phải tin rằng mình là một đứa trẻ được yêu thương.”
Diệp Uy Quốc bình thường không nói nhiều như vậy, nhưng kể từ khi biết con gái mình bị bế nhầm từ bé, chưa từng có ngày nào vui vẻ nên ông tìm người nói chuyện, nghe nói lúc trước anh ta học tâm lý học, còn đặc biệt nói với ông, tâm lý của trẻ em rất quan trọng, nhất là trẻ em mới về nhà này.
Hết cách, Diệp Uy Quốc, một người đàn ông bình thường vô tư, đã tìm đến anh ta nhiều lần.
Diệp Hoan cũng không ngờ người cha mới của mình lại “trong ngoài không đồng nhất” như thế.
Rõ ràng trông có vẻ là một người đàn ông cao lớn khỏe mạnh, nhưng lại có suy nghĩ tinh tế như vậy.
Phải nói lúc này Diệp Hoan rất cảm động.
Diệp Hoan sờ cái hộp hỏi: “Tự nhiên cha cho con nhiều tiền phiếu như vậy, có sao không?”
Diệp Uy Quốc khoát tay nói: “Cha kiếm tiền cho vợ và con cái tiêu mà! Lúc đầu cha muốn mẹ con đưa số tiền phiếu này cho con, nhưng vì vấn đề của Tĩnh Văn nên bà ấy đột nhiên không biết tiếp xúc với con thế nào, nên cha tự mình đưa tới, con nhớ cất kỹ nhé!
Đúng rồi, ông bà nội con ở hơi xa, chờ cha nghỉ phép sẽ đưa con về thăm bọn họ.
Còn về phần ông bà ngoại con thì để mẹ con sắp xếp sau!
Dù sao con chỉ cần nhớ rằng con là con gái của Diệp Uy Quốc cha, con không cần phải sợ người khác.”
Sau khi Diệp Uy Quốc rời đi, hai người anh song sinh cũng tới, hai người không nói nhiều, nhưng cư xử giống như cha, đều đến đưa tiền phiếu cho cô.
Nhìn số tiền phiếu ba người đưa cho, Diệp Hoan nhất thời nghi ngờ suy đoán của mình trước đây, dù sao số tiền của ba người cộng lại gần một trăm bốn mươi đồng, cùng với số lượng phiếu linh tinh, tổng giá trị chắc là hơn hai trăm.
Đủ cho một gia đình sáu người sống sung túc.
Đêm đến, cuối cùng Diệp Hoan cũng gặp được nguyên thân, nhưng cũng vì vậy mà cô lên cơn sốt cao, đoạn ký ức sau khi tỉnh lại đã bị Diệp Hoan hoàn toàn quên lãng, ngay cả ký ức kiếp trước cũng mờ đi phần lớn, hòa nhập tốt hơn với thế giới này, nhưng cô vẫn nhớ rõ chuyện mình có không gian.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.