Thập Niên 70: Mang Theo Không Gian Xuyên Thành Thiên Kim Thật
Chương 7: Thái Độ
Thanh Hôi Tử
22/01/2023
Translator: Y Na Thố Thố
Người thanh niên xị mặt đi tới, nhìn Diệp Hoan một cái, cũng không mở miệng chào hỏi.
Diệp Hoan cũng không dễ bắt nạt như vậy, giả vờ sợ hãi trước ánh mắt của cậu, run rẩy một chút, sau đó rụt rè cúi đầu.
Quả nhiên rất nhanh đã có người dạy dỗ cậu ta, ba cha con đánh cậu ta một cái, Diệp Minh Huy ôm đầu kêu lên, khóe miệng Diệp Hoan hơi nhếch lên.
Về phần hai người trên ghế kia, Diệp Hoan cố ý không nhìn, dù sao bọn họ cũng không chủ động giới thiệu, vậy thì mình cũng dứt khoát xem như không quen, dù sao nhà ai cũng sẽ có vài người không thân thiết.
Bên này bốn cha con cộng với Diệp Hoan như tạo thành một nhóm nhỏ, bên kia Diệp Tĩnh Văn đang an ủi mẹ có chút ngồi không yên.
Từ khi biết tin, cô ta ăn không ngon ngủ không yên, dù sao ai đột nhiên phát hiện ra mình không phải con gái ruột cũng sẽ như vậy.
Nhất là khi cô ta biết cuộc sống của những người nông dân kia, căn bản không thể so sánh với cuộc sống hiện tại, cô vô cùng không tình nguyện, đồng thời cũng thầm than trong lòng: "Nếu đã ôm nhầm thì sao không để vậy cả đời đừng phát hiện ra?"
Cô ta không muốn rời khỏi nơi này chút nào, nhưng cô ta biết so với người cha luôn đường hoàng đoan trang của mình, thì người mẹ hiền lành sĩ diện trong nhà có vẻ dễ thuyết phục hơn.
Cho nên trong mấy ngày thím Ngô đi đón người, lúc nào cô ta cũng nghĩ tới việc kích động mẹ, để mình có thể tiếp tục ở trong căn nhà này.
Diệp Tĩnh Văn cũng đã suy nghĩ xem cô gái bị hoán đổi cuộc sống với mình là người như thế nào, bây giờ nhìn thấy Diệp Hoan, cô ta vừa cảm thấy may mắn, lại vừa cảm thấy có chút thất bại.
Sống trong cái nhà này hơn mười năm, Diệp Tĩnh Văn biết rất rõ tính tình của từng người trong nhà, mấy ngày nay lúc nào cô ta cũng nghĩ tới việc kích động bọn họ, dù sao chủ nhân thực sự của cái nhà này ngoại trừ cha ra, vẫn là hai người anh trai.
Cha uy nghiêm nhưng tính tình tốt, mẹ trông hiền lành nhưng thực ra rất sĩ diện, anh trai nhìn ưu tú, nhưng không biết sao cô ta lại thấy sợ anh ấy, anh hai dịu dàng nhưng luôn có một rào cản nhỏ với người khác, chỉ có em trai là không có vấn đề, là một kẻ ngu dễ bị lừa.
Nhưng cho dù mấy ngày nay cô ta có nói bóng gió thế nào đi chăng nữa, cha vẫn chỉ thể hiện ra một quyết định, sau khi cô gái kia trở về, ông sẽ để cô ta quay lại ngôi nhà thực sự của mình.
Thái độ của anh cả cũng y hệt như cha, chỉ có thái độ của anh trai là không rõ ràng, về phần em trai, đã hoàn toàn bị cô ta khống chế từ trước, cuối cùng chỉ còn lại thái độ của mẹ thôi.
Diệp Tĩnh Văn cảm thấy rất may mắn vì biểu hiện mình của mình trong vài chục năm qua khá ưu tú, có thể kiếm đủ mặt cho mẹ, nếu không cô ta thực sự sợ mình sẽ bị bà ta bỏ rơi ngay khi phát hiện chuyện này.
Trước đây Diệp Tĩnh Văn chỉ cảm thấy mẹ mình có chút thiếu quyết đoán, do dự khi giải quyết mọi việc, nhưng bây giờ cô ta thực sự cảm ơn vì mẹ mình có tính khí như vậy, quả nhiên sau mấy ngày cô ta nói bóng nói gió, bây giờ bà ta chỉ biết khóc lóc ầm ĩ, cũng không thèm quan tâm đến con gái ruột.
Nói thật, Diệp Tĩnh Văn cảm thấy có chút máu lạnh, giống như đối với bà ta mà nói, con gái chỉ để mang đến thể diện mà thôi, cô ta không khỏi cảm thấy mừng vì mình còn có ích.
Bà Diệp khóc hu hu cả ngày cũng chẳng thấy ai tới dỗ dành, hai mắt đẫm lệ mơ hồ nhìn chồng và các con cách đó không xa, nhìn bọn họ nói chuyện vui vẻ mà không có mình, trong lòng bà ta không khỏi có chút oán trách đứa con gái mới tìm về được này.
Người thanh niên xị mặt đi tới, nhìn Diệp Hoan một cái, cũng không mở miệng chào hỏi.
Diệp Hoan cũng không dễ bắt nạt như vậy, giả vờ sợ hãi trước ánh mắt của cậu, run rẩy một chút, sau đó rụt rè cúi đầu.
Quả nhiên rất nhanh đã có người dạy dỗ cậu ta, ba cha con đánh cậu ta một cái, Diệp Minh Huy ôm đầu kêu lên, khóe miệng Diệp Hoan hơi nhếch lên.
Về phần hai người trên ghế kia, Diệp Hoan cố ý không nhìn, dù sao bọn họ cũng không chủ động giới thiệu, vậy thì mình cũng dứt khoát xem như không quen, dù sao nhà ai cũng sẽ có vài người không thân thiết.
Bên này bốn cha con cộng với Diệp Hoan như tạo thành một nhóm nhỏ, bên kia Diệp Tĩnh Văn đang an ủi mẹ có chút ngồi không yên.
Từ khi biết tin, cô ta ăn không ngon ngủ không yên, dù sao ai đột nhiên phát hiện ra mình không phải con gái ruột cũng sẽ như vậy.
Nhất là khi cô ta biết cuộc sống của những người nông dân kia, căn bản không thể so sánh với cuộc sống hiện tại, cô vô cùng không tình nguyện, đồng thời cũng thầm than trong lòng: "Nếu đã ôm nhầm thì sao không để vậy cả đời đừng phát hiện ra?"
Cô ta không muốn rời khỏi nơi này chút nào, nhưng cô ta biết so với người cha luôn đường hoàng đoan trang của mình, thì người mẹ hiền lành sĩ diện trong nhà có vẻ dễ thuyết phục hơn.
Cho nên trong mấy ngày thím Ngô đi đón người, lúc nào cô ta cũng nghĩ tới việc kích động mẹ, để mình có thể tiếp tục ở trong căn nhà này.
Diệp Tĩnh Văn cũng đã suy nghĩ xem cô gái bị hoán đổi cuộc sống với mình là người như thế nào, bây giờ nhìn thấy Diệp Hoan, cô ta vừa cảm thấy may mắn, lại vừa cảm thấy có chút thất bại.
Sống trong cái nhà này hơn mười năm, Diệp Tĩnh Văn biết rất rõ tính tình của từng người trong nhà, mấy ngày nay lúc nào cô ta cũng nghĩ tới việc kích động bọn họ, dù sao chủ nhân thực sự của cái nhà này ngoại trừ cha ra, vẫn là hai người anh trai.
Cha uy nghiêm nhưng tính tình tốt, mẹ trông hiền lành nhưng thực ra rất sĩ diện, anh trai nhìn ưu tú, nhưng không biết sao cô ta lại thấy sợ anh ấy, anh hai dịu dàng nhưng luôn có một rào cản nhỏ với người khác, chỉ có em trai là không có vấn đề, là một kẻ ngu dễ bị lừa.
Nhưng cho dù mấy ngày nay cô ta có nói bóng gió thế nào đi chăng nữa, cha vẫn chỉ thể hiện ra một quyết định, sau khi cô gái kia trở về, ông sẽ để cô ta quay lại ngôi nhà thực sự của mình.
Thái độ của anh cả cũng y hệt như cha, chỉ có thái độ của anh trai là không rõ ràng, về phần em trai, đã hoàn toàn bị cô ta khống chế từ trước, cuối cùng chỉ còn lại thái độ của mẹ thôi.
Diệp Tĩnh Văn cảm thấy rất may mắn vì biểu hiện mình của mình trong vài chục năm qua khá ưu tú, có thể kiếm đủ mặt cho mẹ, nếu không cô ta thực sự sợ mình sẽ bị bà ta bỏ rơi ngay khi phát hiện chuyện này.
Trước đây Diệp Tĩnh Văn chỉ cảm thấy mẹ mình có chút thiếu quyết đoán, do dự khi giải quyết mọi việc, nhưng bây giờ cô ta thực sự cảm ơn vì mẹ mình có tính khí như vậy, quả nhiên sau mấy ngày cô ta nói bóng nói gió, bây giờ bà ta chỉ biết khóc lóc ầm ĩ, cũng không thèm quan tâm đến con gái ruột.
Nói thật, Diệp Tĩnh Văn cảm thấy có chút máu lạnh, giống như đối với bà ta mà nói, con gái chỉ để mang đến thể diện mà thôi, cô ta không khỏi cảm thấy mừng vì mình còn có ích.
Bà Diệp khóc hu hu cả ngày cũng chẳng thấy ai tới dỗ dành, hai mắt đẫm lệ mơ hồ nhìn chồng và các con cách đó không xa, nhìn bọn họ nói chuyện vui vẻ mà không có mình, trong lòng bà ta không khỏi có chút oán trách đứa con gái mới tìm về được này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.