Thập Niên 70: Mang Theo Không Gian Xuyên Thành Thiên Kim Thật
Chương 1: Xuyên Qua
Thanh Hôi Tử
19/01/2023
Translator: Y Na Thố Thố
Diệp Hoan mạnh mẽ mở to mắt, kết quả phát hiện mình đang ở trên một đoàn tàu chạy ầm ầm.
Cô muốn đứng dậy kiểm tra tình hình hiện tại của mình, nhưng lại nhận ra bản thân hoàn toàn không động đậy được.
Diệp Hoan lập tức toát mồ hôi lạnh, càng không thể động đậy, cô càng phải chống cự, ai ngờ vừa dùng sức một cái, trước mắt đã tối sầm lại, trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
Có rất nhiều người đang nói chuyện phía dưới, nhưng không ai để ý Diệp Hoan có vấn đề.
Dưới ánh mắt của người khác, Diệp Hoan cảm thấy dường như mình đã trải qua hơn mười năm.
Cô cũng biết được tình hình hiện tại của mình trong giấc mơ.
Thân thể này tên là Diệp Hoan, tuy rằng cùng tên cùng họ, nhưng hoàn cảnh hai người gặp phải không hề giống nhau.
Ở thời hiện đại, Diệp Hoan luôn được cưng chiều, từ nhỏ đã không lo cơm ăn áo mặc, nhưng cuộc sống của Diệp Hoan này lại thật đáng thương.
Từ khi mới bắt đầu hiểu chuyện đã phải làm việc liên tục, không được nghỉ ngày nào, càng lớn càng khỏe, dần dần bắt đầu làm ruộng để kiếm công điểm, rõ ràng là một cô gái gầy gò nhỏ bé nhưng lại bị người trong nhà đối xử như người trưởng thành.
Dậy sớm hơn gà, ngủ muộn hơn chó và ăn ít thức ăn nhất trong nhà.
Diệp Hoan vừa trông thấy đã muốn mắng cô ấy thật nặng, sao lại có người ngu ngốc như vậy chứ.
Từ góc nhìn của cô ấy, Diệp Hoan biết rằng cô ấy khao khát tình yêu thương gia đình, nhưng chỉ nhận được sự vô tình của bọn họ.
Trong cái nhà này cũng không chỉ có một mình Diệp Hoan, rõ ràng cô ấy còn có một em gái và hai em trai, nhưng tất cả những việc Diệp Hoan làm cộng lại đều nhiều hơn bọn họ.
Không ngờ một ngày nọ, đột nhiên có một người phụ nữ tìm đến cửa, Diệp Hoan mới biết hoá ra mình là người nhà họ Diệp ở thủ đô, bởi vì bị ôm nhầm trong bệnh viện mà hoán đổi cuộc sống với một cô bé khác.
Diệp Hoan nghe tin này lập tức sững sờ, không biết phải làm sao.
Còn không đợi cô ấy nghĩ kỹ, mẹ của cơ thể này đã nói chuyện với cô ấy cả đêm, dù sao Diệp Hoan cũng không muốn nhớ lại, sợ đến lúc đó mình không chịu được.
Vốn đã khao khát sự yêu thương của cha mẹ, bỗng nghe được những lời mẹ nói với mình, cô ấy sợ hãi, mong mỏi bất an, đủ loại cảm xúc trộn lẫn vào nhau, cơ thể suy dinh dưỡng của cô ấy cũng không chịu nổi nữa.
Thế là Diệp Hoan xuyên đến, nhìn thấy hoàn cảnh của cô gái này, Diệp Hoan cũng không biết làm sao, dù sao người cũng đã mất.
Diệp Hoan nhỏ giọng gọi một câu trong lòng, nhưng thật lâu cũng không có hồi đáp, cho dù Diệp Hoan có không tin, cô cũng biết cô ấy đã thật sự rời đi rồi.
Diệp Hoan bất giác rơi nước mắt, chỉ có thể chúc cô ấy có một gia đình yêu thương và một cuộc sống hòa thuận, tươi đẹp trong tương lai.
Khi Diệp Hoan tỉnh lại, cơn đau đầu càng thêm rõ ràng, cô khó khăn xoay người sang một bên, lén lút uống một viên thuốc ở nơi không ai phát hiện.
Diệp Hoan nhắm mắt lại, ngậm chặt miệng, khó khăn nuốt viên thuốc xuống.
Vị đắng của viên thuốc rất nhanh từ đầu lưỡi truyền đến đại não, Diệp Hoan bất giác chảy nước mắt.
Trong lòng thầm mắng chửi, thề sau khi vượt qua giai đoạn này nhất định phải giữ gìn thân thể, tuyệt đối sẽ không uống thuốc nữa.
Bởi vì khi còn bé thể chất không tốt, Diệp Hoan uống rất nhiều thuốc, dẫn đến việc cô có ấn tượng rất xấu với thuốc thang, thế nên sau khi cơ thể khoẻ lại, nếu bị cảm mạo thông thường cô sẽ uống nhiều nước nóng gắng gượng vượt qua, không thì uống chút nước gì đó không đắng.
Diệp Hoan không cần soi gương cũng biết mặt mũi của mình bây giờ xấu xí như thế nào, để thuốc phát huy tác dụng, cô lại uống thêm một giọt nước suối, chỉ một giọt thôi, không hơn không kém, dù sao uống nhiều nước suối quá cũng có tác dụng nghịch thiên, như vậy cơ thể này cũng không chịu được.
Diệp Hoan mạnh mẽ mở to mắt, kết quả phát hiện mình đang ở trên một đoàn tàu chạy ầm ầm.
Cô muốn đứng dậy kiểm tra tình hình hiện tại của mình, nhưng lại nhận ra bản thân hoàn toàn không động đậy được.
Diệp Hoan lập tức toát mồ hôi lạnh, càng không thể động đậy, cô càng phải chống cự, ai ngờ vừa dùng sức một cái, trước mắt đã tối sầm lại, trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
Có rất nhiều người đang nói chuyện phía dưới, nhưng không ai để ý Diệp Hoan có vấn đề.
Dưới ánh mắt của người khác, Diệp Hoan cảm thấy dường như mình đã trải qua hơn mười năm.
Cô cũng biết được tình hình hiện tại của mình trong giấc mơ.
Thân thể này tên là Diệp Hoan, tuy rằng cùng tên cùng họ, nhưng hoàn cảnh hai người gặp phải không hề giống nhau.
Ở thời hiện đại, Diệp Hoan luôn được cưng chiều, từ nhỏ đã không lo cơm ăn áo mặc, nhưng cuộc sống của Diệp Hoan này lại thật đáng thương.
Từ khi mới bắt đầu hiểu chuyện đã phải làm việc liên tục, không được nghỉ ngày nào, càng lớn càng khỏe, dần dần bắt đầu làm ruộng để kiếm công điểm, rõ ràng là một cô gái gầy gò nhỏ bé nhưng lại bị người trong nhà đối xử như người trưởng thành.
Dậy sớm hơn gà, ngủ muộn hơn chó và ăn ít thức ăn nhất trong nhà.
Diệp Hoan vừa trông thấy đã muốn mắng cô ấy thật nặng, sao lại có người ngu ngốc như vậy chứ.
Từ góc nhìn của cô ấy, Diệp Hoan biết rằng cô ấy khao khát tình yêu thương gia đình, nhưng chỉ nhận được sự vô tình của bọn họ.
Trong cái nhà này cũng không chỉ có một mình Diệp Hoan, rõ ràng cô ấy còn có một em gái và hai em trai, nhưng tất cả những việc Diệp Hoan làm cộng lại đều nhiều hơn bọn họ.
Không ngờ một ngày nọ, đột nhiên có một người phụ nữ tìm đến cửa, Diệp Hoan mới biết hoá ra mình là người nhà họ Diệp ở thủ đô, bởi vì bị ôm nhầm trong bệnh viện mà hoán đổi cuộc sống với một cô bé khác.
Diệp Hoan nghe tin này lập tức sững sờ, không biết phải làm sao.
Còn không đợi cô ấy nghĩ kỹ, mẹ của cơ thể này đã nói chuyện với cô ấy cả đêm, dù sao Diệp Hoan cũng không muốn nhớ lại, sợ đến lúc đó mình không chịu được.
Vốn đã khao khát sự yêu thương của cha mẹ, bỗng nghe được những lời mẹ nói với mình, cô ấy sợ hãi, mong mỏi bất an, đủ loại cảm xúc trộn lẫn vào nhau, cơ thể suy dinh dưỡng của cô ấy cũng không chịu nổi nữa.
Thế là Diệp Hoan xuyên đến, nhìn thấy hoàn cảnh của cô gái này, Diệp Hoan cũng không biết làm sao, dù sao người cũng đã mất.
Diệp Hoan nhỏ giọng gọi một câu trong lòng, nhưng thật lâu cũng không có hồi đáp, cho dù Diệp Hoan có không tin, cô cũng biết cô ấy đã thật sự rời đi rồi.
Diệp Hoan bất giác rơi nước mắt, chỉ có thể chúc cô ấy có một gia đình yêu thương và một cuộc sống hòa thuận, tươi đẹp trong tương lai.
Khi Diệp Hoan tỉnh lại, cơn đau đầu càng thêm rõ ràng, cô khó khăn xoay người sang một bên, lén lút uống một viên thuốc ở nơi không ai phát hiện.
Diệp Hoan nhắm mắt lại, ngậm chặt miệng, khó khăn nuốt viên thuốc xuống.
Vị đắng của viên thuốc rất nhanh từ đầu lưỡi truyền đến đại não, Diệp Hoan bất giác chảy nước mắt.
Trong lòng thầm mắng chửi, thề sau khi vượt qua giai đoạn này nhất định phải giữ gìn thân thể, tuyệt đối sẽ không uống thuốc nữa.
Bởi vì khi còn bé thể chất không tốt, Diệp Hoan uống rất nhiều thuốc, dẫn đến việc cô có ấn tượng rất xấu với thuốc thang, thế nên sau khi cơ thể khoẻ lại, nếu bị cảm mạo thông thường cô sẽ uống nhiều nước nóng gắng gượng vượt qua, không thì uống chút nước gì đó không đắng.
Diệp Hoan không cần soi gương cũng biết mặt mũi của mình bây giờ xấu xí như thế nào, để thuốc phát huy tác dụng, cô lại uống thêm một giọt nước suối, chỉ một giọt thôi, không hơn không kém, dù sao uống nhiều nước suối quá cũng có tác dụng nghịch thiên, như vậy cơ thể này cũng không chịu được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.