Thập Niên 70: Mang Theo Trăm Tỷ Vật Tư Làm Quân Tẩu
Chương 36: Khuyên Bảo
Hữu Mạn
07/04/2024
Thấy bọn họ đều nghe lời, lúc này Phan Thủy Phương mới hài lòng.
Bà ấy nhặt hết trứng gà lên, quay đầu nói với Tô Nhiễm Nhiễm: “Sao con không ngủ thêm lát nữa? Đợi lát nữa mẹ nấu trứng gà cho con bồi bổ.”
Không nhắc tới lấy hai quả ra nấu cho mọi người cùng ăn.
Bà ấy nói những lời này xong, sắc mặt Cao Phương Hà và Từ Tuệ Liên cùng suy sụp.
Cả gia đình thì phải công bằng, Tô Nhiễm Nhiễm cảm thấy mẹ chồng còn thiên vị như thế, sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra chuyện.
Cô còn phải sống ở đây thời gian dài, không cần thiết khiến mối quan hệ cương cứng như vậy.
Hơn nữa cô cũng không thiếu chút đồ ăn này, đồ trong không gian thật sự quá nhiều.
Cô đã mò mẫm hết không gian, bên núi rừng trứng gà như vậy có thể thấy tùy ý, gà rừng vịt hoang càng kết bè kết đội.
Càng khỏi phải nói còn có thỏ hoang mò mẫm.
“Mẹ, nếu trứng gà nhiều, vậy nấu canh trứng gà cho mọi người cùng ăn đi. Mấy đứa bé đang tuổi phát triển, cũng cần phải bồi bổ.”
Nghe thấy những lời này, sắc mặt của hai chị em dâu mới tốt hơn chút.
Hai đôi mắt cùng nhìn về phía sáu quả trứng gà trong tay Phan Thủy Phương.
Nghe thấy thế Phan Thủy Phương hơi do dự, dù sao trứng gà có thể đổi lấy tiền, cho bọn họ ăn lãng phí cỡ nào?
“Mẹ, chúng ta có nhiều trứng gà như thế, thời gian dài bị người ta nhìn ra cũng không tốt, không bằng ăn luôn.”
Thấy vẻ mặt bà ấy hơi thả lỏng, Tô Nhiễm Nhiễm lại tiếp tục khuyên nhủ.
Hai con gà, mỗi con đẻ ba quả, hôm nay có sáu quả, nhiều hơn bốn quả.
Hai chị em dâu bên cạnh càng không ngừng gật đầu, cũng cùng khuyên bảo.
“Vậy được rồi.” Cuối cùng Phan Thủy Phương vẫn gật đầu đồng ý.
Nghe nói hôm nay có thể ăn bốn quả trứng, hai chị em dâu lập tức vô cùng hưng phấn.
Tuy nhiều người đa phần chia tới bát mỗi người cũng không còn thừa bao nhiêu, nhưng tốt xấu gì cũng coi như là thức ăn mặn không phải sao?
Mà đối với chị dâu cả như thay đổi thành người khác, hai người cũng thoáng có đổi mới.
Không nói gì thêm nữa, Phan Thủy Phương đưa bốn quả trứng gà cho Cao Phương Hà, cũng cảnh cáo:
“Lát nữa không được ăn vụng.”
Ba con dâu Thẩm gia, mỗi ngày nấu cơm một ngày, hôm nay đến lượt Cao Phương Hà.
Nghe thấy thế đương nhiên là Cao Phương Hà liên tục đồng ý, còn trong lòng nghĩ thế nào, vậy thì chỉ có mình cô ấy biết.
Phan Thủy Phương có chút không yên tâm, nhưng không có biện pháp.
Cao Phương Hà thích chiếm chút tiện nghi nhất, chỉ hi vọng bốn quả trứng gà đừng để cô ấy ăn vụng một quả mới tốt.
Từ Tuệ Liên cũng không yên tâm: “Chị dâu hai, em đi nhóm lửa giúp chị.”
Nghe thấy thế, tươi cười xán lạn trên mặt Cao Phương Hà lập tức cứng đờ.
“Ha ha, chuyện đó thì không cần, chị làm việc em còn không yên tâm sao?”
Từ Tuệ Liên: …
Phan Thủy Phương: …
Chỉ sợ trong lòng chị có tính toán nào đó?
Nhìn thấy mấy người đều lộ biểu cảm không tin tưởng, cuối cùng Cao Phương Hà mới ngượng ngùng nói:
“Vậy được rồi.”
Hai chị em dâu đi nấu cơm, Tô Nhiễm Nhiễm đi lấy dụng cụ rửa mặt đến lu nước đánh răng.
Có lẽ Thẩm Hạ đi chạy bộ buổi sáng, sáng sớm đã không thấy bóng dáng.
Nhưng mà chuyện này cũng không kỳ lạ, anh ở bộ đội mỗi ngày đều phải huấn luyện.
Tô Nhiễm Nhiễm vừa đánh răng, vừa suy tư lát nữa trở về phòng có nên nhỏ máu vào không gian hay không?
Nhưng cô còn chưa đánh răng xong, bỗng nhiên ngoài cửa truyền tới tiếng gầm giận dữ.
“Tô Nhiễm Nhiễm, cô cút ra đây cho tôi!”
Bà ấy nhặt hết trứng gà lên, quay đầu nói với Tô Nhiễm Nhiễm: “Sao con không ngủ thêm lát nữa? Đợi lát nữa mẹ nấu trứng gà cho con bồi bổ.”
Không nhắc tới lấy hai quả ra nấu cho mọi người cùng ăn.
Bà ấy nói những lời này xong, sắc mặt Cao Phương Hà và Từ Tuệ Liên cùng suy sụp.
Cả gia đình thì phải công bằng, Tô Nhiễm Nhiễm cảm thấy mẹ chồng còn thiên vị như thế, sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra chuyện.
Cô còn phải sống ở đây thời gian dài, không cần thiết khiến mối quan hệ cương cứng như vậy.
Hơn nữa cô cũng không thiếu chút đồ ăn này, đồ trong không gian thật sự quá nhiều.
Cô đã mò mẫm hết không gian, bên núi rừng trứng gà như vậy có thể thấy tùy ý, gà rừng vịt hoang càng kết bè kết đội.
Càng khỏi phải nói còn có thỏ hoang mò mẫm.
“Mẹ, nếu trứng gà nhiều, vậy nấu canh trứng gà cho mọi người cùng ăn đi. Mấy đứa bé đang tuổi phát triển, cũng cần phải bồi bổ.”
Nghe thấy những lời này, sắc mặt của hai chị em dâu mới tốt hơn chút.
Hai đôi mắt cùng nhìn về phía sáu quả trứng gà trong tay Phan Thủy Phương.
Nghe thấy thế Phan Thủy Phương hơi do dự, dù sao trứng gà có thể đổi lấy tiền, cho bọn họ ăn lãng phí cỡ nào?
“Mẹ, chúng ta có nhiều trứng gà như thế, thời gian dài bị người ta nhìn ra cũng không tốt, không bằng ăn luôn.”
Thấy vẻ mặt bà ấy hơi thả lỏng, Tô Nhiễm Nhiễm lại tiếp tục khuyên nhủ.
Hai con gà, mỗi con đẻ ba quả, hôm nay có sáu quả, nhiều hơn bốn quả.
Hai chị em dâu bên cạnh càng không ngừng gật đầu, cũng cùng khuyên bảo.
“Vậy được rồi.” Cuối cùng Phan Thủy Phương vẫn gật đầu đồng ý.
Nghe nói hôm nay có thể ăn bốn quả trứng, hai chị em dâu lập tức vô cùng hưng phấn.
Tuy nhiều người đa phần chia tới bát mỗi người cũng không còn thừa bao nhiêu, nhưng tốt xấu gì cũng coi như là thức ăn mặn không phải sao?
Mà đối với chị dâu cả như thay đổi thành người khác, hai người cũng thoáng có đổi mới.
Không nói gì thêm nữa, Phan Thủy Phương đưa bốn quả trứng gà cho Cao Phương Hà, cũng cảnh cáo:
“Lát nữa không được ăn vụng.”
Ba con dâu Thẩm gia, mỗi ngày nấu cơm một ngày, hôm nay đến lượt Cao Phương Hà.
Nghe thấy thế đương nhiên là Cao Phương Hà liên tục đồng ý, còn trong lòng nghĩ thế nào, vậy thì chỉ có mình cô ấy biết.
Phan Thủy Phương có chút không yên tâm, nhưng không có biện pháp.
Cao Phương Hà thích chiếm chút tiện nghi nhất, chỉ hi vọng bốn quả trứng gà đừng để cô ấy ăn vụng một quả mới tốt.
Từ Tuệ Liên cũng không yên tâm: “Chị dâu hai, em đi nhóm lửa giúp chị.”
Nghe thấy thế, tươi cười xán lạn trên mặt Cao Phương Hà lập tức cứng đờ.
“Ha ha, chuyện đó thì không cần, chị làm việc em còn không yên tâm sao?”
Từ Tuệ Liên: …
Phan Thủy Phương: …
Chỉ sợ trong lòng chị có tính toán nào đó?
Nhìn thấy mấy người đều lộ biểu cảm không tin tưởng, cuối cùng Cao Phương Hà mới ngượng ngùng nói:
“Vậy được rồi.”
Hai chị em dâu đi nấu cơm, Tô Nhiễm Nhiễm đi lấy dụng cụ rửa mặt đến lu nước đánh răng.
Có lẽ Thẩm Hạ đi chạy bộ buổi sáng, sáng sớm đã không thấy bóng dáng.
Nhưng mà chuyện này cũng không kỳ lạ, anh ở bộ đội mỗi ngày đều phải huấn luyện.
Tô Nhiễm Nhiễm vừa đánh răng, vừa suy tư lát nữa trở về phòng có nên nhỏ máu vào không gian hay không?
Nhưng cô còn chưa đánh răng xong, bỗng nhiên ngoài cửa truyền tới tiếng gầm giận dữ.
“Tô Nhiễm Nhiễm, cô cút ra đây cho tôi!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.