Thập Niên 70: Mang Theo Trăm Tỷ Vật Tư Làm Quân Tẩu
Chương 45: Vì Sao Đám Người Này Đột Nhiên Tỉnh Táo Như Vậy?
Hữu Mạn
09/04/2024
Chẳng qua cho dù nghĩ thế nào, chuyện này đều khắp nơi lộ ra kỳ lạ.
Dù sao thời buổi này người nào dính quan hệ bà con bạn bè với người nước ngoài đều kẹp chặt đuôi làm người, ai dám ngạo mạn như thế?
Trong lúc nhất thời, chuyện của Lý gia thành đề tài nóng thảo luận của khắp đại đội Thủy Kiều.
Đám người càng nói càng hăng say, đều không dừng lại được.
Nhìn dáng vẻ, trong khoảng thời gian ngắn nhiệt độ này không có khả năng giảm xuống.
Không nghĩ tới vậy mà Lý Tuyết Thu thật sự bị bắt đi, Tô Nhiễm Nhiễm cũng cảm thấy khó tin.
Vì sao đám người này đột nhiên tỉnh táo như vậy?
Rõ ràng trong mơ những hành động này của Lý Tuyết Thu đều tới tận khi đến Bắc Kinh, cũng không có ai đưa ra dị nghị.
Nương theo vật tư đếm mãi không hết trong không gian, tới năm 78 cô ta cũng đã tích cóp được trăm vạn.
Ở niên đại hộ vạn nguyên đều được lên tin tức, cô ta trăm vạn có thể nghĩ tới gây ra oanh động lớn cỡ nào.
Nhưng mọi người nhắc tới cô ta đều chỉ có hâm mộ ghen tị, duy nhất không ai nghi ngờ sao cô ta có thể kiếm được nhiều tiền như vậy chỉ trong thời gian ngắn.
Mà lúc này cô chỉ nghi ngờ nguồn gốc của vòng cổ trên cổ cô ta, cô ta đã bị bắt.
Mẹ chồng cô nghi ngờ có phải cô ta là đặc vụ hay không, lập tức khiến mọi người có suy đoán.
Giống như chỉ trong một đêm, tấm chắn mê hoặc lòng người cứ biến mất không thấy bóng dáng như vậy.
Không có tầng bảo vệ kia, mọi hành động trước đây của cô ta không phải cũng thành bùa đòi mạng ư?
Không biết lần này cô ta có ngồi tù hay không?
Bỗng nhiên cô lại nghĩ tới chuyện Thẩm Hạ nói muốn đến huyện thành.
Chẳng lẽ anh đến huyện thành là vì xử lý chuyện này?
Tuy là dấu chấm hỏi, nhưng trong lòng Tô Nhiễm Nhiễm đã có đáp án.
“Nhiễm Nhiễm, mau trở về ăn cơm.”
Cũng không biết qua bao lâu, trong phòng bếp truyền ra tiếng mẹ chồng.
“Vâng mẹ, con tới ngay!”
Đáp lại bà ấy là giọng nói thanh thúy vang dội của Tô Nhiễm Nhiễm.
Người Thẩm gia đâu từng thấy dáng vẻ này của cô?
Lập tức không nhịn được ngẩn người.
…
Khi Tô Nhiễm Nhiễm trở lại phòng bếp, những người khác đã sớm ngồi vây quanh bàn, dáng vẻ chuẩn bị ăn cơm.
Nhưng mà chuyện này không kỳ lạ, thời buổi này rất nghèo, căn bản ăn không đủ no, có thể không tích cực sao?
Tô Nhiễm Nhiễm cũng tìm vị trí trống ngồi xuống, vừa vặn bên cạnh là Cao Phương Hà.
Nhìn thấy cô ấy, Tô Nhiễm Nhiễm lại nghĩ tới vừa rồi cô ấy dốc toàn lực khai hỏa tức giận mắng người Lý gia.
Tuy biết cô ấy chỉ đơn thuần là xuất phát từ bảo vệ người Thẩm gia, mới mắng tích cực như vậy, nhưng mình là người được cô ấy bảo vệ nên vô cùng cảm kích.
Nhìn thấy Tô Nhiễm Nhiễm “yêu tinh gây chuyện” ngồi xuống cạnh mình, Cao Phương Hà đang định châm chọc hai câu, thì thấy cô cười cảm kích với mình.
Cao Phương Hà: …
Những lời vừa định nói ra miệng bị nghẹn trong cổ họng như thế, sắc mặt của Cao Phương Hà thoạt nhìn hơi kỳ lạ.
Không biết là nên châm chọc hai câu, hay là cười đáp lại.
Ngay khi cô ấy không biết phải làm sao, thì nghe thấy Tô Nhiễm Nhiễm tán thưởng.
“Phương Hà, đây là tạp dề em mới sửa à? Đường may đúng là đẹp.”
Nhìn dáng vẻ hâm mộ của cô, biểu cảm trên mặt Cao Phương Hà cũng lập tức đổi thành sung sướng.
“Cũng không quá như chị nói.” Cao Phương Hà khiêm tốn nói xong, lại kéo tạp dề của mình cho Tô Nhiễm Nhiễm xem: “Chị thấy hai cái túi này thế nào?”
Nghe thấy thế Tô Nhiễm Nhiễm cảm thấy hơi kỳ lạ, sao một chiếc tạp dề lại làm hai cái túi?
Nhưng mà cô vẫn nghiêm túc nhìn.
Dù sao thời buổi này người nào dính quan hệ bà con bạn bè với người nước ngoài đều kẹp chặt đuôi làm người, ai dám ngạo mạn như thế?
Trong lúc nhất thời, chuyện của Lý gia thành đề tài nóng thảo luận của khắp đại đội Thủy Kiều.
Đám người càng nói càng hăng say, đều không dừng lại được.
Nhìn dáng vẻ, trong khoảng thời gian ngắn nhiệt độ này không có khả năng giảm xuống.
Không nghĩ tới vậy mà Lý Tuyết Thu thật sự bị bắt đi, Tô Nhiễm Nhiễm cũng cảm thấy khó tin.
Vì sao đám người này đột nhiên tỉnh táo như vậy?
Rõ ràng trong mơ những hành động này của Lý Tuyết Thu đều tới tận khi đến Bắc Kinh, cũng không có ai đưa ra dị nghị.
Nương theo vật tư đếm mãi không hết trong không gian, tới năm 78 cô ta cũng đã tích cóp được trăm vạn.
Ở niên đại hộ vạn nguyên đều được lên tin tức, cô ta trăm vạn có thể nghĩ tới gây ra oanh động lớn cỡ nào.
Nhưng mọi người nhắc tới cô ta đều chỉ có hâm mộ ghen tị, duy nhất không ai nghi ngờ sao cô ta có thể kiếm được nhiều tiền như vậy chỉ trong thời gian ngắn.
Mà lúc này cô chỉ nghi ngờ nguồn gốc của vòng cổ trên cổ cô ta, cô ta đã bị bắt.
Mẹ chồng cô nghi ngờ có phải cô ta là đặc vụ hay không, lập tức khiến mọi người có suy đoán.
Giống như chỉ trong một đêm, tấm chắn mê hoặc lòng người cứ biến mất không thấy bóng dáng như vậy.
Không có tầng bảo vệ kia, mọi hành động trước đây của cô ta không phải cũng thành bùa đòi mạng ư?
Không biết lần này cô ta có ngồi tù hay không?
Bỗng nhiên cô lại nghĩ tới chuyện Thẩm Hạ nói muốn đến huyện thành.
Chẳng lẽ anh đến huyện thành là vì xử lý chuyện này?
Tuy là dấu chấm hỏi, nhưng trong lòng Tô Nhiễm Nhiễm đã có đáp án.
“Nhiễm Nhiễm, mau trở về ăn cơm.”
Cũng không biết qua bao lâu, trong phòng bếp truyền ra tiếng mẹ chồng.
“Vâng mẹ, con tới ngay!”
Đáp lại bà ấy là giọng nói thanh thúy vang dội của Tô Nhiễm Nhiễm.
Người Thẩm gia đâu từng thấy dáng vẻ này của cô?
Lập tức không nhịn được ngẩn người.
…
Khi Tô Nhiễm Nhiễm trở lại phòng bếp, những người khác đã sớm ngồi vây quanh bàn, dáng vẻ chuẩn bị ăn cơm.
Nhưng mà chuyện này không kỳ lạ, thời buổi này rất nghèo, căn bản ăn không đủ no, có thể không tích cực sao?
Tô Nhiễm Nhiễm cũng tìm vị trí trống ngồi xuống, vừa vặn bên cạnh là Cao Phương Hà.
Nhìn thấy cô ấy, Tô Nhiễm Nhiễm lại nghĩ tới vừa rồi cô ấy dốc toàn lực khai hỏa tức giận mắng người Lý gia.
Tuy biết cô ấy chỉ đơn thuần là xuất phát từ bảo vệ người Thẩm gia, mới mắng tích cực như vậy, nhưng mình là người được cô ấy bảo vệ nên vô cùng cảm kích.
Nhìn thấy Tô Nhiễm Nhiễm “yêu tinh gây chuyện” ngồi xuống cạnh mình, Cao Phương Hà đang định châm chọc hai câu, thì thấy cô cười cảm kích với mình.
Cao Phương Hà: …
Những lời vừa định nói ra miệng bị nghẹn trong cổ họng như thế, sắc mặt của Cao Phương Hà thoạt nhìn hơi kỳ lạ.
Không biết là nên châm chọc hai câu, hay là cười đáp lại.
Ngay khi cô ấy không biết phải làm sao, thì nghe thấy Tô Nhiễm Nhiễm tán thưởng.
“Phương Hà, đây là tạp dề em mới sửa à? Đường may đúng là đẹp.”
Nhìn dáng vẻ hâm mộ của cô, biểu cảm trên mặt Cao Phương Hà cũng lập tức đổi thành sung sướng.
“Cũng không quá như chị nói.” Cao Phương Hà khiêm tốn nói xong, lại kéo tạp dề của mình cho Tô Nhiễm Nhiễm xem: “Chị thấy hai cái túi này thế nào?”
Nghe thấy thế Tô Nhiễm Nhiễm cảm thấy hơi kỳ lạ, sao một chiếc tạp dề lại làm hai cái túi?
Nhưng mà cô vẫn nghiêm túc nhìn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.