[Thập Niên 70] Mẹ Chồng Tôi Trọng Sinh
Chương 26: Tâm tư. (3)
Hương Tô Lật
02/11/2022
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Ông Trang lập tức cầu xin tha thứ, Triệu Quế Hoa hừ một tiếng, nói: “Ông cũng đừng lo lắng, tôi sẽ đến bờ sông xem một chút trước, nếu như có thể câu được cá, tôi sẽ không đi đến chợ đen. Mà nếu câu chưa được thì cũng để nói sau, dù sao còn cách nửa tháng nữa mới đến Tết mà.”
“Câu cá?” Ông Trang nhìn vợ già của mình, cam thấy bà thật sự rất biết cách khoác lác.
Ông kết hôn với bà đã được ba mươi năm, ông còn lạ gì bà sao?
Bà chưa từng câu cá lần nào cả.
Triệu Quế Hoa liếc mắt một cái đã biết được ông già này đang nghĩ cái gì, bà nói: “Ông có ý gì? Coi thường tôi à? Ông đang khinh thường tôi đúng không?”
Ông Trang vội vàng hối lỗi: “Không có, tôi nào có lá gan này.”
Triệu Quế Hoa hừ một tiếng, bà nói: “Ông coi chừng đó.”
Ông Trang nhỏ giọng cười, cũng không dám cười lớn tiếng, chỉ sợ mụ già này lại nói ông chê cười người khác. Chỉ là cười đủ rồi, ông lại nói: “Quế Hoa à, chuyện tối nay, tôi thấy trong lòng vợ thằng lớn không cam tâm đâu.”
“Xía, nó còn có mặt mũi cam lòng hay không cam lòng sao? Hôm nay tôi không nói rõ là vì cho nó mặt mũi, hôm nay có hai vợ chồng thằng ba ở đó, chờ ngày mai mấy đứa đều đi làm hết, tôi khẳng định phải nói với nó một chút. Ông cũng đừng cảm thấy tôi thiên vị thằng ba. Tôi đây cũng không thiên vị được.
Chúng ta chỉ nói đến hai vợ chồng thẳng cả thôi, hai chúng nó là bạn học trung học, chúng nó tự do yêu đương rồi tiến đến với nhau, vừa tốt nghiệp đã kết hôn.
Khi đó hai đứa chúng nó đều vừa mới đi làm, mới kiếm được bao nhiêu tiền chứ? Ông cũng đừng thấy bây giờ lương của thằng cả đã thăng đến gần bốn mươi, nhưng năm đầu tiên chưa được thành chính thức thì lương của nó chỉ có mười ba đồng, vợ của nó cũng chỉ mười mấy đồng, lại còn phải giao cho nhà mẹ đẻ một nửa, bản thân Mỹ Phân còn giữ lại mấy đồng làm phí đi lại.
Mấy năm trước, một tháng Mỹ Phân đưa cho tôi được bao nhiêu tiền chứ? Cũng chỉ có ba hoặc bốn đồng, hai vợ chồng cộng lại cũng chỉ được mười mấy đồng. Nhưng ông cũng đừng quên, hai đứa nó kết hôn sau khi tốt nghiệp, tủ giường bàn ghế các kiểu, thứ gì chúng ta cũng sắm thêm một cái cho chúng nó, có thiếu món gì đâu?
Không chỉ vậy, nhà mẹ đẻ của nó còn muốn ba mươi đồng tiền sính lễ. Đó là chuyện của bảy nam trước, nhà người khác đều chỉ đòi mười lăm đến hai mươi, nhưng chúng ta vẫn đưa đấy còn gì?
Sau đó, lương tăng lên một chút, nhưng chúng ta vẫn phải nói đến, năm đầu tiên sau khi kết hôn thì Mỹ Phân sinh đứa đầu tiên, hai năm sau lại sinh thêm một đứa nữa, nuôi trẻ con không cần tiền sao?
Lúc Mỹ Phân mới sinh Tiểu Yến Tử, sữa không tốt, tiền sữa bột cũng là do chúng ta tiết kiệm mà mua. Trong những năm qua, vợ chồng chúng nó không trả đủ tiền để chi tiêu. Bây giờ nó còn dám đùa giỡn với tôi, sao tôi có thể nuông chiều cho nó được cơ chứ? Bây giờ tôi làm như vậy đã là rất phúc hậu, rất cho nó mặt mũi rồi. Nó cũng không nghĩ tới lúc nó vừa gả vào đây thì em trai em gái vẫn còn đang đi học đấy, cũng đâu phải do nó chu cấp đâu, mà là nhờ tiền lương của ông cũng không tệ. Hơn nữa, thằng cả là do chính tay tôi chu cấp cho nó tốt nghiệp trung học phổ thông, vậy thì con hai thằng ba cũng phải như vậy thôi chứ.
Chúng ta lại nói đến thằng ba, năm đó thẳng cả vừa tốt nghiệp đã kết hôn, nhưng bây giờ đã không còn là mấy năm trước nữa, bây giờ chuyện kết hôn được quản lý chặt chẽ, đều phải đến tuổi mới được. Thằng ba tốt nghiệp trung học phổ thông xong thì đến trạm y tế nhà máy làm việc, làm suốt cả ba năm. Ba năm nay, tiền nó đều nộp đủ hết.”
Ông Trang lập tức cầu xin tha thứ, Triệu Quế Hoa hừ một tiếng, nói: “Ông cũng đừng lo lắng, tôi sẽ đến bờ sông xem một chút trước, nếu như có thể câu được cá, tôi sẽ không đi đến chợ đen. Mà nếu câu chưa được thì cũng để nói sau, dù sao còn cách nửa tháng nữa mới đến Tết mà.”
“Câu cá?” Ông Trang nhìn vợ già của mình, cam thấy bà thật sự rất biết cách khoác lác.
Ông kết hôn với bà đã được ba mươi năm, ông còn lạ gì bà sao?
Bà chưa từng câu cá lần nào cả.
Triệu Quế Hoa liếc mắt một cái đã biết được ông già này đang nghĩ cái gì, bà nói: “Ông có ý gì? Coi thường tôi à? Ông đang khinh thường tôi đúng không?”
Ông Trang vội vàng hối lỗi: “Không có, tôi nào có lá gan này.”
Triệu Quế Hoa hừ một tiếng, bà nói: “Ông coi chừng đó.”
Ông Trang nhỏ giọng cười, cũng không dám cười lớn tiếng, chỉ sợ mụ già này lại nói ông chê cười người khác. Chỉ là cười đủ rồi, ông lại nói: “Quế Hoa à, chuyện tối nay, tôi thấy trong lòng vợ thằng lớn không cam tâm đâu.”
“Xía, nó còn có mặt mũi cam lòng hay không cam lòng sao? Hôm nay tôi không nói rõ là vì cho nó mặt mũi, hôm nay có hai vợ chồng thằng ba ở đó, chờ ngày mai mấy đứa đều đi làm hết, tôi khẳng định phải nói với nó một chút. Ông cũng đừng cảm thấy tôi thiên vị thằng ba. Tôi đây cũng không thiên vị được.
Chúng ta chỉ nói đến hai vợ chồng thẳng cả thôi, hai chúng nó là bạn học trung học, chúng nó tự do yêu đương rồi tiến đến với nhau, vừa tốt nghiệp đã kết hôn.
Khi đó hai đứa chúng nó đều vừa mới đi làm, mới kiếm được bao nhiêu tiền chứ? Ông cũng đừng thấy bây giờ lương của thằng cả đã thăng đến gần bốn mươi, nhưng năm đầu tiên chưa được thành chính thức thì lương của nó chỉ có mười ba đồng, vợ của nó cũng chỉ mười mấy đồng, lại còn phải giao cho nhà mẹ đẻ một nửa, bản thân Mỹ Phân còn giữ lại mấy đồng làm phí đi lại.
Mấy năm trước, một tháng Mỹ Phân đưa cho tôi được bao nhiêu tiền chứ? Cũng chỉ có ba hoặc bốn đồng, hai vợ chồng cộng lại cũng chỉ được mười mấy đồng. Nhưng ông cũng đừng quên, hai đứa nó kết hôn sau khi tốt nghiệp, tủ giường bàn ghế các kiểu, thứ gì chúng ta cũng sắm thêm một cái cho chúng nó, có thiếu món gì đâu?
Không chỉ vậy, nhà mẹ đẻ của nó còn muốn ba mươi đồng tiền sính lễ. Đó là chuyện của bảy nam trước, nhà người khác đều chỉ đòi mười lăm đến hai mươi, nhưng chúng ta vẫn đưa đấy còn gì?
Sau đó, lương tăng lên một chút, nhưng chúng ta vẫn phải nói đến, năm đầu tiên sau khi kết hôn thì Mỹ Phân sinh đứa đầu tiên, hai năm sau lại sinh thêm một đứa nữa, nuôi trẻ con không cần tiền sao?
Lúc Mỹ Phân mới sinh Tiểu Yến Tử, sữa không tốt, tiền sữa bột cũng là do chúng ta tiết kiệm mà mua. Trong những năm qua, vợ chồng chúng nó không trả đủ tiền để chi tiêu. Bây giờ nó còn dám đùa giỡn với tôi, sao tôi có thể nuông chiều cho nó được cơ chứ? Bây giờ tôi làm như vậy đã là rất phúc hậu, rất cho nó mặt mũi rồi. Nó cũng không nghĩ tới lúc nó vừa gả vào đây thì em trai em gái vẫn còn đang đi học đấy, cũng đâu phải do nó chu cấp đâu, mà là nhờ tiền lương của ông cũng không tệ. Hơn nữa, thằng cả là do chính tay tôi chu cấp cho nó tốt nghiệp trung học phổ thông, vậy thì con hai thằng ba cũng phải như vậy thôi chứ.
Chúng ta lại nói đến thằng ba, năm đó thẳng cả vừa tốt nghiệp đã kết hôn, nhưng bây giờ đã không còn là mấy năm trước nữa, bây giờ chuyện kết hôn được quản lý chặt chẽ, đều phải đến tuổi mới được. Thằng ba tốt nghiệp trung học phổ thông xong thì đến trạm y tế nhà máy làm việc, làm suốt cả ba năm. Ba năm nay, tiền nó đều nộp đủ hết.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.