[Thập Niên 70] Mẹ Kế Đoàn Sủng Tiểu Nhãi Con
Chương 46: Báo tin (3)
Tam Miểu Nhập Thụy
04/11/2023
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Chủ yếu là bây giờ con gái còn nhỏ, còn có thể ngủ cùng ba mẹ, đợi khi lớn lên một chút rồi, sẽ không còn loại đãi ngộ này nữa.
Vợ đã nói như vậy rồi, Ninh Viễn Hàng cũng không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể để cho con gái vào phòng.
“Tại Tại ở đây ngủ cũng được nhưng không được đái dầm nha.” Tô Hân Nghiên giúp con gái cởi giày, sau đó ôm cô bé nằm ở giữa giường.
Tiểu Tại Tại phồng hai má, cảm thấy bản thân bị vu oan nói: "Tại Tại không có đái dầm nha!"
Chị Tiểu Hoa của nhà trưởng thôn mới đái dầm, cô bé đã lớn rồi, sớm đã không còn đái dầm nữa.
Kết quả ngày hôm sau thức dậy, Tiểu Tại Tại vừa đứng ở một bên để cho mẹ thay quần sạch sẽ, vừa nhìn tấm bản đồ lớn ở trên ga trải giường, lắp bắp giải thích: "Tại Tại, tối hôm qua Tại Tại uống hơi nhiều nước."
"Ha ha!"
Ninh Viễn Hàng đang sắp xếp hành lý phía sau con gái bỗng bật cười.
Sau khi bị vợ trừng mắt, anh ấy vội vàng thu lại biểu cảm của mình, ho nhẹ một tiếng rồi nói: "Không sao, Tại Tại của chúng ta còn nhỏ, lần này chỉ là sự cố, sự cố mà thôi."
"Chính là sự cố!"
Cô gái nhỏ rất tán thành với lời của ba cô bé.
"Được rồi, anh thu dọn đồ xong thì đi xuống nhà bếp lấy lương khô em đã chuẩn bị sẵn cho anh, còn có mấy lọ tương nữa đừng quên lấy đi."
Thật sự không thể nhìn nổi những đức tính kỳ lạ của hai cha con, Tô Hân Nghiên dứt khoát đuổi một trong số bọn họ đi.
Đồ ăn của chồng ở chỗ quân đội không thể nói là không ngon, chỉ là vùng miền khác biệt, một số món ăn không hợp khẩu vị. Vậy nên Tô Hân Nghiên đã làm một số thứ đóng thành lọ như tương nấm, tương thịt, dưa muối mang theo hương vị quê nhà cho anh ấy mang đi.
Đến đó anh ấy có thể ăn cùng bánh bao, cháo trắng hay thứ gì đó một khoảng thời gian, thay đổi khẩu vị.
Tương cô ấy làm luôn bỏ những nguyên liệu ngon nhất vào, mùi vị cực kỳ thơm ngon.
Khi Ninh Viễn Hàng đi vào bếp lấy tương, anh ấy không kìm được mà mở một lọ tương thịt, quệt một ít lên trên bánh bao, ăn liền ba cái rồi mới miễn cưỡng ngừng lại.
"Em chuẩn bị tương cho anh ăn trên đường, làm sao lại mở cái lọ đang đậy kín này ra vậy?"
Tô Hân Nghiên từ ngoài bếp đi vào, nhìn thấy tương thịt trên tay của chồng đã vơi đi non phân nửa, cô ấy bất lực lắc đầu, giật lấy cái lọ từ tay anh ấy, lấy một cái lọ mới trong tủ ra đổi cho anh ấy.
Mỗi lần cô ấy đều làm rất nhiều tương, một nửa cho chồng mang đi, một nửa giữ lại để nhà ăn.
Lọ đổi cho anh ấy, chính là lọ cô ấy định để lại cho nhà ăn.
“Tại Tại, tới đây nào.”
Trước khi ra khỏi nhà, Ninh Viễn Hành nhìn thấy con gái núp sau cánh cửa một cách kỳ cục, thò nửa cái đầu nhỏ ra, lộ ra đôi mắt to, lén quan sát anh ấy một cách yên lặng, không tới gần mà cũng không nói chuyện, rõ ràng là đang không vui.
Nhưng bởi vì lời dạy bảo của ba hôm qua nên cô nhóc biết mình không thể không hiểu chuyện mà ngăn anh ấy rời đi được.
Cho nên thà nói rằng cô bé đang giận bản thân hơn là đang giận dỗi với ba.
Con gái hiểu chuyện như vậy, Ninh Viễn Hành lại có chút đau lòng.
Anh ấy ngồi xổm xuống, vẫy tay về phía cô nhóc.
Do dự một lát, Tiểu Tại Tại lập tức lao nhanh ra, nhào vào trong ngực ba.
“Ba... Ba ơi...” Trong tiếng nói bập bẹ ngây thơ có hòa lẫn với tiếng nức nở rõ rệt, trong ánh mắt sáng ngời và trong veo ầng ậng nước, yêu cầu một cách tội nghiệp: “Tại Tại muốn... muốn bay cao cao.”
Ba cho bay cao cao, dỗ Tại Tại, Tại Tại sẽ không khóc nữa.
Tiểu Tại Tại còn nhớ mỗi lần mình muốn khóc thì đều được bay cao cao của ba dỗ cho nín.
Ninh Viễn Hành làm theo, ôm lấy con gái, tung lên trên vài lần.
Sự kích thích mà cảm giác mất đi trọng lượng mang tới quả nhiên đã khiến tâm tình của cô nhóc chuyển biến tốt đẹp, chẳng mấy chốc, cô bé đã quên mất sự đau buồn, còn không nhịn được mà mà bắt đầu cười khanh khách.
Tô Hân Nghiên ở bên cạnh nhìn hai cha con nhà này giao lưu, mãi đến khi sắp không kịp thời gian nữa, lúc này mới nhắc nhở Ninh Viễn Hành rằng anh ấy nên đi rồi.
Lần ly biệt này không còn nặng nề như trước nữa.
Tiểu Tại Tại chuyển sang được mẹ ôm vào trong lòng, khua khoắng bàn tay nhỏ bé tạm biệt ba: “Tạm biệt ba, ba... ba đi ra ngoài rồi, phải nhớ đến Tại Tại nhé, còn phải nhớ đến mẹ, nhớ bà nội, nhớ các anh nữa.”
Ninh Viễn Hành nghe mà buồn cười, không nhịn được cười mà gật đầu nói: “Được rồi, ba nhớ hết, nhớ mọi người hết.”
Nhưng vào khoảnh khắc anh ấy quay đầu đi, vành mắt vẫn hơi đỏ lên.
Mãi đến khi bóng dáng của Ninh Viễn Hành hoàn toàn biến mất trong tầm mắt của hai mẹ con, Tô Hân Nghiên mới dẫn con gái đi về nhà.
Chủ yếu là bây giờ con gái còn nhỏ, còn có thể ngủ cùng ba mẹ, đợi khi lớn lên một chút rồi, sẽ không còn loại đãi ngộ này nữa.
Vợ đã nói như vậy rồi, Ninh Viễn Hàng cũng không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể để cho con gái vào phòng.
“Tại Tại ở đây ngủ cũng được nhưng không được đái dầm nha.” Tô Hân Nghiên giúp con gái cởi giày, sau đó ôm cô bé nằm ở giữa giường.
Tiểu Tại Tại phồng hai má, cảm thấy bản thân bị vu oan nói: "Tại Tại không có đái dầm nha!"
Chị Tiểu Hoa của nhà trưởng thôn mới đái dầm, cô bé đã lớn rồi, sớm đã không còn đái dầm nữa.
Kết quả ngày hôm sau thức dậy, Tiểu Tại Tại vừa đứng ở một bên để cho mẹ thay quần sạch sẽ, vừa nhìn tấm bản đồ lớn ở trên ga trải giường, lắp bắp giải thích: "Tại Tại, tối hôm qua Tại Tại uống hơi nhiều nước."
"Ha ha!"
Ninh Viễn Hàng đang sắp xếp hành lý phía sau con gái bỗng bật cười.
Sau khi bị vợ trừng mắt, anh ấy vội vàng thu lại biểu cảm của mình, ho nhẹ một tiếng rồi nói: "Không sao, Tại Tại của chúng ta còn nhỏ, lần này chỉ là sự cố, sự cố mà thôi."
"Chính là sự cố!"
Cô gái nhỏ rất tán thành với lời của ba cô bé.
"Được rồi, anh thu dọn đồ xong thì đi xuống nhà bếp lấy lương khô em đã chuẩn bị sẵn cho anh, còn có mấy lọ tương nữa đừng quên lấy đi."
Thật sự không thể nhìn nổi những đức tính kỳ lạ của hai cha con, Tô Hân Nghiên dứt khoát đuổi một trong số bọn họ đi.
Đồ ăn của chồng ở chỗ quân đội không thể nói là không ngon, chỉ là vùng miền khác biệt, một số món ăn không hợp khẩu vị. Vậy nên Tô Hân Nghiên đã làm một số thứ đóng thành lọ như tương nấm, tương thịt, dưa muối mang theo hương vị quê nhà cho anh ấy mang đi.
Đến đó anh ấy có thể ăn cùng bánh bao, cháo trắng hay thứ gì đó một khoảng thời gian, thay đổi khẩu vị.
Tương cô ấy làm luôn bỏ những nguyên liệu ngon nhất vào, mùi vị cực kỳ thơm ngon.
Khi Ninh Viễn Hàng đi vào bếp lấy tương, anh ấy không kìm được mà mở một lọ tương thịt, quệt một ít lên trên bánh bao, ăn liền ba cái rồi mới miễn cưỡng ngừng lại.
"Em chuẩn bị tương cho anh ăn trên đường, làm sao lại mở cái lọ đang đậy kín này ra vậy?"
Tô Hân Nghiên từ ngoài bếp đi vào, nhìn thấy tương thịt trên tay của chồng đã vơi đi non phân nửa, cô ấy bất lực lắc đầu, giật lấy cái lọ từ tay anh ấy, lấy một cái lọ mới trong tủ ra đổi cho anh ấy.
Mỗi lần cô ấy đều làm rất nhiều tương, một nửa cho chồng mang đi, một nửa giữ lại để nhà ăn.
Lọ đổi cho anh ấy, chính là lọ cô ấy định để lại cho nhà ăn.
“Tại Tại, tới đây nào.”
Trước khi ra khỏi nhà, Ninh Viễn Hành nhìn thấy con gái núp sau cánh cửa một cách kỳ cục, thò nửa cái đầu nhỏ ra, lộ ra đôi mắt to, lén quan sát anh ấy một cách yên lặng, không tới gần mà cũng không nói chuyện, rõ ràng là đang không vui.
Nhưng bởi vì lời dạy bảo của ba hôm qua nên cô nhóc biết mình không thể không hiểu chuyện mà ngăn anh ấy rời đi được.
Cho nên thà nói rằng cô bé đang giận bản thân hơn là đang giận dỗi với ba.
Con gái hiểu chuyện như vậy, Ninh Viễn Hành lại có chút đau lòng.
Anh ấy ngồi xổm xuống, vẫy tay về phía cô nhóc.
Do dự một lát, Tiểu Tại Tại lập tức lao nhanh ra, nhào vào trong ngực ba.
“Ba... Ba ơi...” Trong tiếng nói bập bẹ ngây thơ có hòa lẫn với tiếng nức nở rõ rệt, trong ánh mắt sáng ngời và trong veo ầng ậng nước, yêu cầu một cách tội nghiệp: “Tại Tại muốn... muốn bay cao cao.”
Ba cho bay cao cao, dỗ Tại Tại, Tại Tại sẽ không khóc nữa.
Tiểu Tại Tại còn nhớ mỗi lần mình muốn khóc thì đều được bay cao cao của ba dỗ cho nín.
Ninh Viễn Hành làm theo, ôm lấy con gái, tung lên trên vài lần.
Sự kích thích mà cảm giác mất đi trọng lượng mang tới quả nhiên đã khiến tâm tình của cô nhóc chuyển biến tốt đẹp, chẳng mấy chốc, cô bé đã quên mất sự đau buồn, còn không nhịn được mà mà bắt đầu cười khanh khách.
Tô Hân Nghiên ở bên cạnh nhìn hai cha con nhà này giao lưu, mãi đến khi sắp không kịp thời gian nữa, lúc này mới nhắc nhở Ninh Viễn Hành rằng anh ấy nên đi rồi.
Lần ly biệt này không còn nặng nề như trước nữa.
Tiểu Tại Tại chuyển sang được mẹ ôm vào trong lòng, khua khoắng bàn tay nhỏ bé tạm biệt ba: “Tạm biệt ba, ba... ba đi ra ngoài rồi, phải nhớ đến Tại Tại nhé, còn phải nhớ đến mẹ, nhớ bà nội, nhớ các anh nữa.”
Ninh Viễn Hành nghe mà buồn cười, không nhịn được cười mà gật đầu nói: “Được rồi, ba nhớ hết, nhớ mọi người hết.”
Nhưng vào khoảnh khắc anh ấy quay đầu đi, vành mắt vẫn hơi đỏ lên.
Mãi đến khi bóng dáng của Ninh Viễn Hành hoàn toàn biến mất trong tầm mắt của hai mẹ con, Tô Hân Nghiên mới dẫn con gái đi về nhà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.