[Thập Niên 70] Mẹ Kế Đoàn Sủng Tiểu Nhãi Con
Chương 20: Một nhà sáu người chỉnh tề quay quần ngồi ăn mì (1)
Tam Miểu Nhập Thụy
01/01/2022
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Tiểu Tại Tại ỷ vào việc mình vẫn còn nhỏ, làm nũng trong lòng ba không chịu xuống, Ninh Viễn Hàng cũng mặc kệ cô bé, chiếc áo bông nhỏ của nhà mình có chiều thế nào cũng không đủ.
“Mẹ các con đâu rồi?”
Anh vừa bước vào nhà, không thấy bóng dáng vợ đâu, cúi đầu hỏi con trai cả.
“Mẹ chăm sóc bà nội ở trong viện vẫn còn chưa trở về.”
“Muộn như vậy cơ à?”
Ninh Viễn Hàng cau mày lại, ngoài trời đã tối, anh lo lắng một mình vợ trở về không an toàn, đang định ra cửa đi đón cô thì đã thấy bóng người mảnh khảnh đứng ngây ngốc ở ngoài cửa.
Là Tô Hân Nghiên đã trở lại.
Cô không ngờ nhìn thấy chồng mình quay về, thoáng chốc vừa mừng rỡ lại kinh ngạc, đồ vật trong tay suýt chút nữa rơi xuống.
Cô vội vàng tiến lên hai bước, trên khuôn mặt bất giác nở nụ cười vui sướng: “Anh trở về lúc nào vậy, cũng không nói trước một tiếng cho em biết.”
“Thời gian cấp bách nên không kịp.”
Ninh Viễn Hàng nhìn vợ đầy dịu dàng, anh biết quãng thời gian này cô phải chạy đôn chạy đáo mệt mỏi đến nhường nào: “Vất vả cho em rồi.”
"Khổ cực cái gì, đều nên làm thôi."
Tô Hân Nghiên đưa tay lên vuốt gọn phần tóc bên thái dương lộn xộn.
Nói đến khổ cực, cô ở nhà lo liệu việc nhà quả thật không dễ dàng, nhưng chồng cô ở bên ngoài bảo vệ quốc gia cũng gian khổ hệt như vậy.
Chỉ là vợ chồng hai người bọn họ có thể thấu hiểu lẫn nhau.
Đối với bọn họ mà nói, bấy nhiêu thôi cũng đã đủ rồi.
"Anh đã ăn chưa? Em đi làm chút thức ăn cho anh! Anh vất vả cả đường rồi, chắc chắn cũng mệt mỏi, ăn xong thì tắm rửa đi nghỉ sớm một chút, có chuyện gì ngày mai nói sau."
Tô Hân Nghiên vừa nói vừa đi về phía nhà bếp.
Cô biết, Ninh Viễn Hàng đi được đoạn đường này chắc chắn đã phí không ít công sức. Chưa biết chừng anh đã liên tục mấy ngày không được nhắm mắt nghỉ ngơi đàng hoàng rồi, cô không kìm được mà thấy hơi không nỡ.
Ninh Viễn Hàng năm nay ba mươi lăm, lớn hơn Tô Hân Nghiên mười tuổi. Mười tám tuổi anh đã tòng quân, đến nay cũng nhập ngũ được mười bảy năm rồi. Năm kia anh mới vừa được thăng lên chức tiểu đoàn trưởng.
Vốn là cấp bậc này đã có thể xin cấp trên cho người nhà nhập ngũ, nhưng anh cũng không lựa chọn làm như vậy.
Nguyên nhân cuối cùng vẫn là vì vùng đất đóng quân của quân khu anh quá hẻo lánh, hầu như được xem là vùng biên giới. Điều kiện sinh hoạt bên đó còn gian khổ hơn cả nông thôn nữa. Điều kiện không chỉ khắc nghiệt mà còn có một số nơi ẩn chứa nguy hiểm, cũng không thích hợp để Tô Hân Nghiên đưa mấy đứa bé theo qua đó sống.
Chưa kể sức khỏe bà nội Ninh không tốt, cũng không cách nào chịu được việc bôn ba đường dài.
Chưa nói đến chuyện khác, chỉ tính lần này Ninh Viễn Hàng rời quân khu về nhà thôi, dọc đường đi đã trăn trở hao tốn thời gian hơn một tuần rồi.
Đây là thời gian của đường đi trong một lượt, lúc trở về cũng phải tiêu hao hơn một tuần tương tự vậy nữa.
Chỉ một chút như vậy thôi đã phí mất nửa tháng, vậy nên có lẽ thời gian anh ở nhà không được lâu.
Lần này cũng là vì anh nhận được tin tức từ trong nhà, biết mẹ mình đang bệnh nặng, tình huống không lạc quan nên mới lo lắng. Thế là anh bèn vội vội vàng vàng xin nghỉ với lãnh đạo, chạy về nhà thăm cụ bà.
Trong nhà có mì sợi, Tô Hân Nghiên định nấu món mì sợi đơn giản.
Cô đang chờ nước trong nồi sôi lên, chỉ thấy Ninh Viễn Hàng ôm Tiểu Tại Tại còn tựa vào trong ngực ba mình, nhìn về phía mình với ánh mắt quan tâm, muốn nói lại thôi.
Thấy anh như vậy, không cần đối phương lên tiếng, Tô Hân Nghiên cũng biết anh muốn hỏi gì.
Cô không hề thừa nước đục thả câu, trả lời thẳng: "Anh yên tâm đi, phẫu thuật rất thuận lợi, mẹ đã thoát khỏi nguy hiểm rồi. Bác sĩ nói cần an dưỡng vài ngày, đợi vết thương sau phẫu thuật lành lại là có thể xuất viện về nhà tĩnh dưỡng rồi."
Bệnh tình của bà nội Ninh, nói đơn giản cũng đơn giản, nói phức tạp cũng phức tạp.
Trong cơ thể của bà ấy có một khối u, cần phẫu thuật cắt đi. Thật ra độ khó của ca mổ không tính là cao lắm, xác suất thành công rất lớn.
Tiểu Tại Tại ỷ vào việc mình vẫn còn nhỏ, làm nũng trong lòng ba không chịu xuống, Ninh Viễn Hàng cũng mặc kệ cô bé, chiếc áo bông nhỏ của nhà mình có chiều thế nào cũng không đủ.
“Mẹ các con đâu rồi?”
Anh vừa bước vào nhà, không thấy bóng dáng vợ đâu, cúi đầu hỏi con trai cả.
“Mẹ chăm sóc bà nội ở trong viện vẫn còn chưa trở về.”
“Muộn như vậy cơ à?”
Ninh Viễn Hàng cau mày lại, ngoài trời đã tối, anh lo lắng một mình vợ trở về không an toàn, đang định ra cửa đi đón cô thì đã thấy bóng người mảnh khảnh đứng ngây ngốc ở ngoài cửa.
Là Tô Hân Nghiên đã trở lại.
Cô không ngờ nhìn thấy chồng mình quay về, thoáng chốc vừa mừng rỡ lại kinh ngạc, đồ vật trong tay suýt chút nữa rơi xuống.
Cô vội vàng tiến lên hai bước, trên khuôn mặt bất giác nở nụ cười vui sướng: “Anh trở về lúc nào vậy, cũng không nói trước một tiếng cho em biết.”
“Thời gian cấp bách nên không kịp.”
Ninh Viễn Hàng nhìn vợ đầy dịu dàng, anh biết quãng thời gian này cô phải chạy đôn chạy đáo mệt mỏi đến nhường nào: “Vất vả cho em rồi.”
"Khổ cực cái gì, đều nên làm thôi."
Tô Hân Nghiên đưa tay lên vuốt gọn phần tóc bên thái dương lộn xộn.
Nói đến khổ cực, cô ở nhà lo liệu việc nhà quả thật không dễ dàng, nhưng chồng cô ở bên ngoài bảo vệ quốc gia cũng gian khổ hệt như vậy.
Chỉ là vợ chồng hai người bọn họ có thể thấu hiểu lẫn nhau.
Đối với bọn họ mà nói, bấy nhiêu thôi cũng đã đủ rồi.
"Anh đã ăn chưa? Em đi làm chút thức ăn cho anh! Anh vất vả cả đường rồi, chắc chắn cũng mệt mỏi, ăn xong thì tắm rửa đi nghỉ sớm một chút, có chuyện gì ngày mai nói sau."
Tô Hân Nghiên vừa nói vừa đi về phía nhà bếp.
Cô biết, Ninh Viễn Hàng đi được đoạn đường này chắc chắn đã phí không ít công sức. Chưa biết chừng anh đã liên tục mấy ngày không được nhắm mắt nghỉ ngơi đàng hoàng rồi, cô không kìm được mà thấy hơi không nỡ.
Ninh Viễn Hàng năm nay ba mươi lăm, lớn hơn Tô Hân Nghiên mười tuổi. Mười tám tuổi anh đã tòng quân, đến nay cũng nhập ngũ được mười bảy năm rồi. Năm kia anh mới vừa được thăng lên chức tiểu đoàn trưởng.
Vốn là cấp bậc này đã có thể xin cấp trên cho người nhà nhập ngũ, nhưng anh cũng không lựa chọn làm như vậy.
Nguyên nhân cuối cùng vẫn là vì vùng đất đóng quân của quân khu anh quá hẻo lánh, hầu như được xem là vùng biên giới. Điều kiện sinh hoạt bên đó còn gian khổ hơn cả nông thôn nữa. Điều kiện không chỉ khắc nghiệt mà còn có một số nơi ẩn chứa nguy hiểm, cũng không thích hợp để Tô Hân Nghiên đưa mấy đứa bé theo qua đó sống.
Chưa kể sức khỏe bà nội Ninh không tốt, cũng không cách nào chịu được việc bôn ba đường dài.
Chưa nói đến chuyện khác, chỉ tính lần này Ninh Viễn Hàng rời quân khu về nhà thôi, dọc đường đi đã trăn trở hao tốn thời gian hơn một tuần rồi.
Đây là thời gian của đường đi trong một lượt, lúc trở về cũng phải tiêu hao hơn một tuần tương tự vậy nữa.
Chỉ một chút như vậy thôi đã phí mất nửa tháng, vậy nên có lẽ thời gian anh ở nhà không được lâu.
Lần này cũng là vì anh nhận được tin tức từ trong nhà, biết mẹ mình đang bệnh nặng, tình huống không lạc quan nên mới lo lắng. Thế là anh bèn vội vội vàng vàng xin nghỉ với lãnh đạo, chạy về nhà thăm cụ bà.
Trong nhà có mì sợi, Tô Hân Nghiên định nấu món mì sợi đơn giản.
Cô đang chờ nước trong nồi sôi lên, chỉ thấy Ninh Viễn Hàng ôm Tiểu Tại Tại còn tựa vào trong ngực ba mình, nhìn về phía mình với ánh mắt quan tâm, muốn nói lại thôi.
Thấy anh như vậy, không cần đối phương lên tiếng, Tô Hân Nghiên cũng biết anh muốn hỏi gì.
Cô không hề thừa nước đục thả câu, trả lời thẳng: "Anh yên tâm đi, phẫu thuật rất thuận lợi, mẹ đã thoát khỏi nguy hiểm rồi. Bác sĩ nói cần an dưỡng vài ngày, đợi vết thương sau phẫu thuật lành lại là có thể xuất viện về nhà tĩnh dưỡng rồi."
Bệnh tình của bà nội Ninh, nói đơn giản cũng đơn giản, nói phức tạp cũng phức tạp.
Trong cơ thể của bà ấy có một khối u, cần phẫu thuật cắt đi. Thật ra độ khó của ca mổ không tính là cao lắm, xác suất thành công rất lớn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.