[Thập Niên 70] Mẹ Kế Kiều Diễm Và Trượng Phu Lạnh Lùng
Chương 5: Hạ Diễm (2)
Lưu Yên La
22/10/2023
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Nếu không phải Hạ Diễm sau khi lớn lên điên cuồng trả thù nguyên thân, cô hẳn là có một tuổi già ổn định. Nguyên thân không thể hưởng thụ tuổi già một cách hạnh phúc, nhưng Tô Đình nghĩ rằng cô có thể. Mặc dù thân phận hiện tại của cô là mẹ kế độc ác của nam chính, nhưng tuyết thời gian vẫn tương đối sớm, nguyên thân và Hạ Đông Xuyên kết hôn chưa đầy một tháng. Lúc này, nguyên thân vẫn chưa tuyệt vọng về Hạ Đông Xuyên, vẫn đang cố gắng lấy lòng Hạ Diễm để có được tình yêu của anh. Mối quan hệ giữa họ còn lâu mới đến thời điểm đổ vỡ.
Chỉ cần sau khi Hạ Đông Xuyên qua đời cô có thể đối xử thật tốt với Hạ Diễm, cho dù sau này không thể ôm đùi vàng của nam chính thì kết cục cũng không quá khó coi.
Nghĩ đến đây, Tô Đình ngẩng đầu lên, bắt chuyện với Hạ Diễm đang ngồi đối diện bàn ăn: "Ở trường con học hành thế nào rồi?"
Nghe thấy giọng nói của cô, Hạ Diễm nhìn cô ngạc nhiên.
Vừa nghe tin ba mình sắp tái hôn, Hạ Diễm đã rất mong chờ người mẹ mới, nhưng khi thực sự nhìn thấy Tô Đình, sự chờ đợi của cậu nhóc lập tức bị dập tắt.
Mặc dù mẹ Hạ rất yêu Hạ Diễm, đứa cháu trai duy nhất này, nhưng mẹ mất sớm, ba lại suốt ngày công tác ở bên ngoài, trải nghiệm quanh năm vắng mẹ đã ảnh hưởng rất nhiều đến tính cách của cậu nhóc, làm cho cậu nhóc phát triển sớm hơn và nhạy cảm hơn so với các bạn đồng trang lứa. Vì vậy, cậu nhóc dễ dàng nhìn thấu sự nhiệt tình và lấy lòng của mẹ mới. Cô ấy không thích cậu nhóc. Ít nhất là cô không thích cậu nhóc nhiều như vẻ ngoài.
Hạ Diễm nghĩ, nếu cô không thích cậu nhóc, thì cậu nhóc cũng không thích cô, chẳng phải chỉ là mẹ thôi sao? Cậu nhóc không cần.
Quả nhiên, chỉ vài ngày sau khi ba rời nhà, thái độ của cô đối với cậu nhóc đã thay đổi, không chỉ không nấu ăn, ừm, thực ra, cô không nấu ăn Hạ Diễm còn rất mừng vì cô nấu rất dở.
Nhưng cô quá lười, ngày nào cũng nằm trên giường, cơm ba bữa cậu nhóc đều phải gọi.
Hôm qua cậu nhóc nghe hai người dì nói về cô, nói rằng hành vi của cô được gọi là hai mặt và biểu hiện cụ thể của việc hai mặt là khi ba ở bên, cô ân cần chăm sóc, ba ra ngoài thì cô mặc kệ cậu nhóc một mình.
Nói thật, tuy nói hai mặt là không tốt, nhưng cậu nhóc không ghét việc mẹ kế bỏ mặc cậu.
Bởi vì ánh mắt cô nhìn cậu nhóc không còn là cái ánh mắt nhìn công cụ nữa.
Hai ngày qua, giữa bọn họ không có nhiều giao tiếp, lặp đi lặp lại mấy câu này, "Đến giờ ăn rồi", "Mẹ đến đây", "Mẹ đi rửa chén" và "Cảm ơn ".
Cô có vẻ rất thích nói lời cảm ơn, mỗi lần trước bữa cơm đều nói cảm ơn cậu nhóc. Hạ Diễm trong đời rất ít khi gặp được người như vậy, người lớn luôn coi cậu nhóc như đứa trẻ con, rất ít khi nghiêm túc nói lời "cảm ơn" với cậu nhóc, thỉnh thoảng có nói thì cũng mang theo một chút giễu cợt trêu chọc. Giống như cô trước đây. Nhưng bây giờ khi cô nói "cảm ơn", giọng điệu của cô luôn rất trịnh trọng. Hạ Diễm đương nhiên không biết trịnh trọng là gì, nhưng mỗi lần nghe cô nói như vậy, cậu nhóc đều cảm thấy bản thân vừa làm một cái gì đó lớn lao. Cậu nhóc thật lợi hại.
Điều này khiến cậu nhóc cảm thấy thỏa mãn trong lòng, cậu nhóc nghĩ, cho dù cô có lười biếng như vậy cũng không sao, cậu nhóc luôn có thể giúp cô lấy cơm.
Nếu không phải Hạ Diễm sau khi lớn lên điên cuồng trả thù nguyên thân, cô hẳn là có một tuổi già ổn định. Nguyên thân không thể hưởng thụ tuổi già một cách hạnh phúc, nhưng Tô Đình nghĩ rằng cô có thể. Mặc dù thân phận hiện tại của cô là mẹ kế độc ác của nam chính, nhưng tuyết thời gian vẫn tương đối sớm, nguyên thân và Hạ Đông Xuyên kết hôn chưa đầy một tháng. Lúc này, nguyên thân vẫn chưa tuyệt vọng về Hạ Đông Xuyên, vẫn đang cố gắng lấy lòng Hạ Diễm để có được tình yêu của anh. Mối quan hệ giữa họ còn lâu mới đến thời điểm đổ vỡ.
Chỉ cần sau khi Hạ Đông Xuyên qua đời cô có thể đối xử thật tốt với Hạ Diễm, cho dù sau này không thể ôm đùi vàng của nam chính thì kết cục cũng không quá khó coi.
Nghĩ đến đây, Tô Đình ngẩng đầu lên, bắt chuyện với Hạ Diễm đang ngồi đối diện bàn ăn: "Ở trường con học hành thế nào rồi?"
Nghe thấy giọng nói của cô, Hạ Diễm nhìn cô ngạc nhiên.
Vừa nghe tin ba mình sắp tái hôn, Hạ Diễm đã rất mong chờ người mẹ mới, nhưng khi thực sự nhìn thấy Tô Đình, sự chờ đợi của cậu nhóc lập tức bị dập tắt.
Mặc dù mẹ Hạ rất yêu Hạ Diễm, đứa cháu trai duy nhất này, nhưng mẹ mất sớm, ba lại suốt ngày công tác ở bên ngoài, trải nghiệm quanh năm vắng mẹ đã ảnh hưởng rất nhiều đến tính cách của cậu nhóc, làm cho cậu nhóc phát triển sớm hơn và nhạy cảm hơn so với các bạn đồng trang lứa. Vì vậy, cậu nhóc dễ dàng nhìn thấu sự nhiệt tình và lấy lòng của mẹ mới. Cô ấy không thích cậu nhóc. Ít nhất là cô không thích cậu nhóc nhiều như vẻ ngoài.
Hạ Diễm nghĩ, nếu cô không thích cậu nhóc, thì cậu nhóc cũng không thích cô, chẳng phải chỉ là mẹ thôi sao? Cậu nhóc không cần.
Quả nhiên, chỉ vài ngày sau khi ba rời nhà, thái độ của cô đối với cậu nhóc đã thay đổi, không chỉ không nấu ăn, ừm, thực ra, cô không nấu ăn Hạ Diễm còn rất mừng vì cô nấu rất dở.
Nhưng cô quá lười, ngày nào cũng nằm trên giường, cơm ba bữa cậu nhóc đều phải gọi.
Hôm qua cậu nhóc nghe hai người dì nói về cô, nói rằng hành vi của cô được gọi là hai mặt và biểu hiện cụ thể của việc hai mặt là khi ba ở bên, cô ân cần chăm sóc, ba ra ngoài thì cô mặc kệ cậu nhóc một mình.
Nói thật, tuy nói hai mặt là không tốt, nhưng cậu nhóc không ghét việc mẹ kế bỏ mặc cậu.
Bởi vì ánh mắt cô nhìn cậu nhóc không còn là cái ánh mắt nhìn công cụ nữa.
Hai ngày qua, giữa bọn họ không có nhiều giao tiếp, lặp đi lặp lại mấy câu này, "Đến giờ ăn rồi", "Mẹ đến đây", "Mẹ đi rửa chén" và "Cảm ơn ".
Cô có vẻ rất thích nói lời cảm ơn, mỗi lần trước bữa cơm đều nói cảm ơn cậu nhóc. Hạ Diễm trong đời rất ít khi gặp được người như vậy, người lớn luôn coi cậu nhóc như đứa trẻ con, rất ít khi nghiêm túc nói lời "cảm ơn" với cậu nhóc, thỉnh thoảng có nói thì cũng mang theo một chút giễu cợt trêu chọc. Giống như cô trước đây. Nhưng bây giờ khi cô nói "cảm ơn", giọng điệu của cô luôn rất trịnh trọng. Hạ Diễm đương nhiên không biết trịnh trọng là gì, nhưng mỗi lần nghe cô nói như vậy, cậu nhóc đều cảm thấy bản thân vừa làm một cái gì đó lớn lao. Cậu nhóc thật lợi hại.
Điều này khiến cậu nhóc cảm thấy thỏa mãn trong lòng, cậu nhóc nghĩ, cho dù cô có lười biếng như vậy cũng không sao, cậu nhóc luôn có thể giúp cô lấy cơm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.