[Thập Niên 70] Mẹ Kế Kiều Diễm Và Trượng Phu Lạnh Lùng
Chương 19: Hù Dọa (7)
Lưu Yên La
22/10/2023
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Vì vậy Tô Đình mới hù dọa Hạ Diễm như vậy, để cậu nhóc cảnh giác từ ngay bây giờ, sau này cậu nhóc sẽ không bị mắc lừa.
Vì thế sau khi suy nghĩ thấu đáo, Vu Hồng Chi vẫn quyết định tiếp tục lôi kéo tình cảm với Tô Đình, bước tới liền thấy Hạ Diễm đang nhìn cô ta bằng ánh mắt vừa tức giận vừa kinh hãi, như thể đang hỏi: “Sao cô lại xấu xa như vậy?”
Vu Hồng Chi: “ … ”
…
Khi đi về đi ngang qua sân chơi ở cổng đại viện, có hai người vợ quân nhân đang chơi với con của họ ở đó, cô bước tới.
Nguyên thân vào quân đội thời gian ngắn, tính tình cũng không khôn khéo, cho nên trong những người vợ quân nhân vẫn là một khuôn mặt mới.
Nhưng trong đại viện chỉ có bấy nhiêu người ở, mỗi ngày ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, chỉ có vợ các quân nhân mới quen biết nhau. Ngay cả khi chưa từng gặp Tô Đình trước đây, làm vài phương pháp loại trừ cũng có thể đoán ra được cô là vợ của ai, tên là gì.
Bọn họ đều là hàng xóm láng giềng, sau này xã giao là không thể thiếu, hai người vợ quân nhân rất nhẹ nhàng tiếp nhận cô, đồng thời thái độ cũng ôn hòa hỏi cô ăn sáng chưa.
“Vừa mới ăn xong từ căn tin đi ra, trong nhà tôi không có người, trở về cũng buồn chán, nhìn thấy mọi người ở chỗ này liền qua đây chơi một chút.” Tô Đình cũng có qua có lại hỏi: “Mọi người ăn chưa?”
Người vợ quân nhân tóc ngắn tên Kiều Yến nói: “Tôi cũng ăn xong mới đến đây, mười giờ còn phải đến căn tin giúp việc, cũng chỉ có thể đưa con ra đây chơi một lúc.”
Tô Đình thuận theo tình thế hỏi: “Cô làm việc ở căn tin sao?”
Kiều Yến ưỡn ngực, một mặt đắc ý nói: “Đúng vậy, vừa sắp xếp xong vào năm ngoái.”
Không trách cô ta kiêu ngạo, thời buổi này kiếm việc làm không dễ, đặc biệt là ở vùng nông thôn, chức vụ người tính điểm này đều có thể khiến người khác vỡ đầu, muốn biết thì người tính điểm còn không có lương.
Cô ta có thể có được việc làm cũng nhờ vào vận may của cô ta, gả cho người chồng có tiền đồ, có thể làm đơn đưa cô ta vào quân ngũ.
Những người vào quân ngũ được ở tập thể, các đơn vị xung quanh căn cứ có thể bố trí công việc cho họ.
Đương nhiên, công việc này không phải ngẫu nhiên mà sắp xếp, phải đợi đợi đến khi vị trí này trống, còn phải xem xét năng lực, tính cách, các phương diện khác của mỗi người đều phù hợp thì mới được tuyển chọn.
Cô ta làm phụ bếp trong căn tin, nhưng cô ta đã đánh bại nhiều vợ quân nhân khác mới có được.
Nhìn thấy Kiều Yến kiêu ngạo, Tô Đình lộ ra biểu tình ngưỡng mộ tâng bốc: “Cô vào quân ngũ được bao lâu rồi?”
“Một năm rưỡi.”
“Cô vào quân ngũ mới có một năm rưỡi mà cấp trên sắp xếp công tác cho cô rồi?”
Kiều Yên hất cằm lên: “Cũng không hẳn, có điều tôi may mắn được phân công nhanh như vậy, bởi vì vận khí tôi tốt, năm ngoái căn tin vừa hay còn có một chức vụ trống, tài nghệ nấu ăn của tôi cũng tốt nên được chọn.”
Người vợ quân nhân mặc áo hoa Trần Thiếu Mai, nói: “Đúng, người có vận khí tốt như chị Kiều đúng là không nhiều.”
Biết ý trong lời nói của cô ấy, Tô Đình hỏi: “Chị Trần, chị đã ở trong quân ngũ bao lâu rồi?”
“Gần hai năm rồi.”
Tô Đình vội vàng hỏi: “Vẫn luôn không được sắp xếp công việc?”
Trần Thiếu Mai cười khổ: “Không có chức vụ nào.”
Sau lời giải thích của Kiều Yến và Trần Thiếu Mai, Tô Đình đại khái đã có một sự hiểu biết chung về tình hình công việc trên đảo.
Vì vậy Tô Đình mới hù dọa Hạ Diễm như vậy, để cậu nhóc cảnh giác từ ngay bây giờ, sau này cậu nhóc sẽ không bị mắc lừa.
Vì thế sau khi suy nghĩ thấu đáo, Vu Hồng Chi vẫn quyết định tiếp tục lôi kéo tình cảm với Tô Đình, bước tới liền thấy Hạ Diễm đang nhìn cô ta bằng ánh mắt vừa tức giận vừa kinh hãi, như thể đang hỏi: “Sao cô lại xấu xa như vậy?”
Vu Hồng Chi: “ … ”
…
Khi đi về đi ngang qua sân chơi ở cổng đại viện, có hai người vợ quân nhân đang chơi với con của họ ở đó, cô bước tới.
Nguyên thân vào quân đội thời gian ngắn, tính tình cũng không khôn khéo, cho nên trong những người vợ quân nhân vẫn là một khuôn mặt mới.
Nhưng trong đại viện chỉ có bấy nhiêu người ở, mỗi ngày ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, chỉ có vợ các quân nhân mới quen biết nhau. Ngay cả khi chưa từng gặp Tô Đình trước đây, làm vài phương pháp loại trừ cũng có thể đoán ra được cô là vợ của ai, tên là gì.
Bọn họ đều là hàng xóm láng giềng, sau này xã giao là không thể thiếu, hai người vợ quân nhân rất nhẹ nhàng tiếp nhận cô, đồng thời thái độ cũng ôn hòa hỏi cô ăn sáng chưa.
“Vừa mới ăn xong từ căn tin đi ra, trong nhà tôi không có người, trở về cũng buồn chán, nhìn thấy mọi người ở chỗ này liền qua đây chơi một chút.” Tô Đình cũng có qua có lại hỏi: “Mọi người ăn chưa?”
Người vợ quân nhân tóc ngắn tên Kiều Yến nói: “Tôi cũng ăn xong mới đến đây, mười giờ còn phải đến căn tin giúp việc, cũng chỉ có thể đưa con ra đây chơi một lúc.”
Tô Đình thuận theo tình thế hỏi: “Cô làm việc ở căn tin sao?”
Kiều Yến ưỡn ngực, một mặt đắc ý nói: “Đúng vậy, vừa sắp xếp xong vào năm ngoái.”
Không trách cô ta kiêu ngạo, thời buổi này kiếm việc làm không dễ, đặc biệt là ở vùng nông thôn, chức vụ người tính điểm này đều có thể khiến người khác vỡ đầu, muốn biết thì người tính điểm còn không có lương.
Cô ta có thể có được việc làm cũng nhờ vào vận may của cô ta, gả cho người chồng có tiền đồ, có thể làm đơn đưa cô ta vào quân ngũ.
Những người vào quân ngũ được ở tập thể, các đơn vị xung quanh căn cứ có thể bố trí công việc cho họ.
Đương nhiên, công việc này không phải ngẫu nhiên mà sắp xếp, phải đợi đợi đến khi vị trí này trống, còn phải xem xét năng lực, tính cách, các phương diện khác của mỗi người đều phù hợp thì mới được tuyển chọn.
Cô ta làm phụ bếp trong căn tin, nhưng cô ta đã đánh bại nhiều vợ quân nhân khác mới có được.
Nhìn thấy Kiều Yến kiêu ngạo, Tô Đình lộ ra biểu tình ngưỡng mộ tâng bốc: “Cô vào quân ngũ được bao lâu rồi?”
“Một năm rưỡi.”
“Cô vào quân ngũ mới có một năm rưỡi mà cấp trên sắp xếp công tác cho cô rồi?”
Kiều Yên hất cằm lên: “Cũng không hẳn, có điều tôi may mắn được phân công nhanh như vậy, bởi vì vận khí tôi tốt, năm ngoái căn tin vừa hay còn có một chức vụ trống, tài nghệ nấu ăn của tôi cũng tốt nên được chọn.”
Người vợ quân nhân mặc áo hoa Trần Thiếu Mai, nói: “Đúng, người có vận khí tốt như chị Kiều đúng là không nhiều.”
Biết ý trong lời nói của cô ấy, Tô Đình hỏi: “Chị Trần, chị đã ở trong quân ngũ bao lâu rồi?”
“Gần hai năm rồi.”
Tô Đình vội vàng hỏi: “Vẫn luôn không được sắp xếp công việc?”
Trần Thiếu Mai cười khổ: “Không có chức vụ nào.”
Sau lời giải thích của Kiều Yến và Trần Thiếu Mai, Tô Đình đại khái đã có một sự hiểu biết chung về tình hình công việc trên đảo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.