[Thập Niên 70] Mẹ Kế Kiều Diễm Và Trượng Phu Lạnh Lùng
Chương 48: Xấu Hổ (2)
Lưu Yên La
22/10/2023
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Ở phương diện ăn uống, từ trước đến nay Tô Đình không hề keo kiệt gì trong chuyện đưa ra lời khen, trông cậy vào việc dỗ người ta vui lên, anh có thể nguyện ý làm thêm vài bữa cơm.
Có cô đi đầu, Hạ Diễm cũng khen khởi trình độ nấu ăn của ba cậu nhóc bốn phía.
Trời mới biết biết lúc cậu nhóc vừa tan học về đến nhà, biết được giữa trưa không đi ăn căn tin, trong lòng khó chịu biết bao nhiêu. Cậu nhóc không muốn ăn cơm mẹ làm đâu.
Sau đó lại được cho biết cơm trưa nay không phải do mẹ làm, mà do ba làm, trong lòng cậu nhóc cũng không vui hơn là bao.
Trước khi tới đảo Bình Xuyên, cậu nhóc cảm thấy nấu cơm là một chuyện rất đơn giản sự, bởi vì ở trong nhà mặc kệ bà Vương làm cái gì cũng ăn rất ngon. Mãi cho tới khi lên đảo, được trải nghiệm khả năng nấu ăn như đòn hiểm của mẹ, cậu nhóc mới biết được, hóa ra việc như nấu cơm không phải ai cũng có thể làm được.
Cậu nhóc lớn lên tới tận bây giờ vẫn chưa từng nghe nói ba biết nấu cơm, khó tránh khỏi sẽ lo lắng ba không làm được.
Nhưng sau khi ăn một đũa cá kho, Hạ Diễm thấy thật thơm.
Thế nhưng số từ vựng cậu nhóc biết dùng để khen ngợi người ta không nhiều như vậy, chỉ biết lăn qua lộn lại mà nói “Ăn ngon” cùng với “ba thật là lợi hại”, cũng thường thường phụ họa lời Tô Đình nói.
Nhưng thế này cũng đủ rồi, giữa một đống bong bóng cầu vồng của một lớn một nhỏ, Hạ Đông Xuyên lấy tâm trạng vui sướng ăn xong bữa cơm này.
Vì thế sau khi bữa cơm trưa trôi qua, Tô Đình nói buổi tối muốn ăn sườn heo chua ngọt, khi cả Hạ Diễm cũng nhìn anh với vẻ mặt chờ mong, anh không nhẫn tâm cự tuyệt, đồng ý đi cửa hàng thịt nhìn xem có còn bán xương sườn hay không.
Vận may của bọn họ không tồi, lúc đến cửa hàng thịt vừa lúc còn thừa hai căn lặc bài, vừa lúc làm được sườn heo chua ngọt.
Chuyện này lại khổ cho người vừa ra biển nửa tháng còn cho rằng lúc trở về có thể ăn chút đồ ăn ngon, Khương Vĩ.
Thật ra thức ăn trên tàu chiến cũng không kém, cái khác không nói, hải sản là không thiếu, nhưng Khương Vĩ vào quân nhiều năm như thế, sớm ghét ăn hải sản, chỉ thèm gà vịt, thịt heo.
Vốn dĩ anh ta còn nghĩ về nhà là có thể ăn chút đồ ngon, kết quả vừa ngồi vào bàn nhìn thấy đã hoàn toàn thất vọng.
Trong lòng Vương Lệ Hà cũng hối hận, bởi vì không biết khi nào anh ta trở về, cho nên lúc mua đồ ăn cô cũng chỉ chọn mấy thứ kia, củ cải rau xanh, khoai tây dưa chuột, ngoại trừ canh có thêm tôm khô của Hạ Diễm, còn lại không có chút thức ăn mặn nào.
Nhưng dù có hối hận cũng vô dụng, chỉ có thể an ủi nói: “Hôm nay tạm chấp nhận ăn trước, buổi sáng ngày mai ta em đi cắt một dao thịt ba chỉ trở về, làm thịt kho tàu.”
Hai đứa nhỏ nghe xong, ánh mắt cũng sáng lên, cuối cùng cũng có thịt ăn.
Khương Vĩ lại thở dài, cầm lấy đũa bắt đầu ăn.
Rau xanh mới vừa vào miệng, mùi vị quyến rũ lòng người bay đến theo gió biển, Khương Vĩ động động lỗ tai, ngửi được tiếng mỡ heo chiên lên phát ra tiếng xèo xèo khe khẽ, không khỏi nhúc nhích yết hầu, nước miếng tiết ra, dẫn tới hương vị của rau xanh trong miệng vốn đã nhạt nhẽo càng trở nên thêm phần khó nuốt trôi xuống bụng.
Hai đứa nhỏ cũng ngửi thấy được mùi hương, anh cả Khương Dung trầm tính, ngửi được mùi hương cũng không dám hé răng, bé hai Khương Vệ Đông lại không có nhiều đắn đo như vậy, hít một ngụm rồi nói: “Thơm quá đi bọn họ lại đang ăn thịt.”
Ở phương diện ăn uống, từ trước đến nay Tô Đình không hề keo kiệt gì trong chuyện đưa ra lời khen, trông cậy vào việc dỗ người ta vui lên, anh có thể nguyện ý làm thêm vài bữa cơm.
Có cô đi đầu, Hạ Diễm cũng khen khởi trình độ nấu ăn của ba cậu nhóc bốn phía.
Trời mới biết biết lúc cậu nhóc vừa tan học về đến nhà, biết được giữa trưa không đi ăn căn tin, trong lòng khó chịu biết bao nhiêu. Cậu nhóc không muốn ăn cơm mẹ làm đâu.
Sau đó lại được cho biết cơm trưa nay không phải do mẹ làm, mà do ba làm, trong lòng cậu nhóc cũng không vui hơn là bao.
Trước khi tới đảo Bình Xuyên, cậu nhóc cảm thấy nấu cơm là một chuyện rất đơn giản sự, bởi vì ở trong nhà mặc kệ bà Vương làm cái gì cũng ăn rất ngon. Mãi cho tới khi lên đảo, được trải nghiệm khả năng nấu ăn như đòn hiểm của mẹ, cậu nhóc mới biết được, hóa ra việc như nấu cơm không phải ai cũng có thể làm được.
Cậu nhóc lớn lên tới tận bây giờ vẫn chưa từng nghe nói ba biết nấu cơm, khó tránh khỏi sẽ lo lắng ba không làm được.
Nhưng sau khi ăn một đũa cá kho, Hạ Diễm thấy thật thơm.
Thế nhưng số từ vựng cậu nhóc biết dùng để khen ngợi người ta không nhiều như vậy, chỉ biết lăn qua lộn lại mà nói “Ăn ngon” cùng với “ba thật là lợi hại”, cũng thường thường phụ họa lời Tô Đình nói.
Nhưng thế này cũng đủ rồi, giữa một đống bong bóng cầu vồng của một lớn một nhỏ, Hạ Đông Xuyên lấy tâm trạng vui sướng ăn xong bữa cơm này.
Vì thế sau khi bữa cơm trưa trôi qua, Tô Đình nói buổi tối muốn ăn sườn heo chua ngọt, khi cả Hạ Diễm cũng nhìn anh với vẻ mặt chờ mong, anh không nhẫn tâm cự tuyệt, đồng ý đi cửa hàng thịt nhìn xem có còn bán xương sườn hay không.
Vận may của bọn họ không tồi, lúc đến cửa hàng thịt vừa lúc còn thừa hai căn lặc bài, vừa lúc làm được sườn heo chua ngọt.
Chuyện này lại khổ cho người vừa ra biển nửa tháng còn cho rằng lúc trở về có thể ăn chút đồ ăn ngon, Khương Vĩ.
Thật ra thức ăn trên tàu chiến cũng không kém, cái khác không nói, hải sản là không thiếu, nhưng Khương Vĩ vào quân nhiều năm như thế, sớm ghét ăn hải sản, chỉ thèm gà vịt, thịt heo.
Vốn dĩ anh ta còn nghĩ về nhà là có thể ăn chút đồ ngon, kết quả vừa ngồi vào bàn nhìn thấy đã hoàn toàn thất vọng.
Trong lòng Vương Lệ Hà cũng hối hận, bởi vì không biết khi nào anh ta trở về, cho nên lúc mua đồ ăn cô cũng chỉ chọn mấy thứ kia, củ cải rau xanh, khoai tây dưa chuột, ngoại trừ canh có thêm tôm khô của Hạ Diễm, còn lại không có chút thức ăn mặn nào.
Nhưng dù có hối hận cũng vô dụng, chỉ có thể an ủi nói: “Hôm nay tạm chấp nhận ăn trước, buổi sáng ngày mai ta em đi cắt một dao thịt ba chỉ trở về, làm thịt kho tàu.”
Hai đứa nhỏ nghe xong, ánh mắt cũng sáng lên, cuối cùng cũng có thịt ăn.
Khương Vĩ lại thở dài, cầm lấy đũa bắt đầu ăn.
Rau xanh mới vừa vào miệng, mùi vị quyến rũ lòng người bay đến theo gió biển, Khương Vĩ động động lỗ tai, ngửi được tiếng mỡ heo chiên lên phát ra tiếng xèo xèo khe khẽ, không khỏi nhúc nhích yết hầu, nước miếng tiết ra, dẫn tới hương vị của rau xanh trong miệng vốn đã nhạt nhẽo càng trở nên thêm phần khó nuốt trôi xuống bụng.
Hai đứa nhỏ cũng ngửi thấy được mùi hương, anh cả Khương Dung trầm tính, ngửi được mùi hương cũng không dám hé răng, bé hai Khương Vệ Đông lại không có nhiều đắn đo như vậy, hít một ngụm rồi nói: “Thơm quá đi bọn họ lại đang ăn thịt.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.