Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con Ở Hải Đảo
Chương 16: Quá Khứ Của Lâm Ái Phân
Phiên Gia Thái Thái
09/04/2023
Cuộc sống trên biển đảo khổ không thể tả, càng đừng nói đến cha mẹ Tùy Sâm còn có en gái Tùy Bảo Châu kia đều xem thường cô ta là một người thô lỗ, một nhà bốn người bọn họ luôn xì xào bàn tán sau lưng cô ta.
Ánh mắt của em chồng rõ ràng là đang nói, “Anh hai sao lại cưới một người vô văn hóa như vậy.”
Vô văn hóa sao?
Cô ta tuy không có văn hóa, nhưng gia thế cô ta thanh bạch ba đời bần nông căn chính miêu hồng, không thể so với Tùy Bảo Châu là con gái phản động học thuật uy tín mạnh chứ gì?
Cuộc cãi vã giữa hai chị em khiến Lâm Ái Phân và nhà chồng trở mặt, những ngày mặt bất hòa càng bất hòa kéo dài đến năm 80 bọn họ rời hải đảo mới chấm dứt.
Gần 10 năm sống trên biển đảo khiến Lâm Ái Phân nhiều lần không nhịn được muốn nhảy xuống biển tự tử.
Một người có thể chịu khổ chịu khổ như vậy, Lâm Nhan sau này lên đảo có thể chịu đựng được không?
Chắc chắn phải khóc thảm thương lắm!
Đến lúc đó nếu Lâm Nhan đến trước mặt mình cầu xin, cô ta khẳng định sẽ cười nhạo một phen, sau đó giống như kẻ từ bi phan phát đuổi Lâm Nhan đi.
Kiếp trước những gì cô ta phải chịu, thì kiếp này Lâm Nhan nhất định phải nếm thử mới được!
Hai chị dâu ở trong phòng tựa hồ khuyên nhủ Lý Thái Hà, Lâm Ái Phân hừ lạnh một tiếng, xoa mông rời khỏi tây phòng.
Đều tại con ranh Lâm Nhan kia, hại mình bị đánh.
Tuy rằng chỉ chốc lát, nhưng cũng rất đau.
Lâm Nhan yếu đuối như vậy còn cái gì cũng không biết, quay đầu gả cho Tùy Sâm nhất định sẽ chọc giận tên thanh niên trí thức chó má kia, tốt nhất mỗi ngày đều bị đánh!
Đến lúc đó cô ta phải đi hóng hớt mới được.
Bên này Lâm Ái Phân vừa xoa mông xuất viện không được hai phút, cửa đại viện Lâm gia đã bị người từ bên ngoài đẩy ra.
Lâm Sơn đi theo sau vợ hắn, ôm đứa nhỏ đuổi theo người, “Cô chậm đã!”
Tào Kim Hoàn trừng mắt nhìn người đàn ông của chị ta một cái, chậm đã ư?
Chậm hơn nữa thì chuyện tốt gì cũng cho hai vợ chồng lão nhị, bọn họ không vớt vát được cái gì cả, đến lúc đó liền khóc đi!
Chị ta đã bảo rồi, không biết tại sao mẹ chồng lại hào phóng như vậy, cố ý mua hai hộp bánh đào coi như thêm lễ vật sinh nhật cho cha chị ta, còn dặn dò không cần gấp gáp trở về.
Hóa ra bên này còn có chuyện tốt muốn cho cánh nhà chú hai. Lấy hai hộp bánh đào rách ra để đuổi chị ta chứ gì!
Tào Kim Hoàn thở hổn hển đẩy cửa tây phòng ra, điều này làm cho Lâm Nhan đang nói chuyện với chị dâu Khổng Phượng Chi sửng sốt chốc lát, chợt trợn to hai mắt ——
Đúng là cả lũ bất công!
Cả nhà nháy mắt ồn ào như chợ vỡ!
Trước mắt làm việc ở nhà máy chính là bưng bát cơm sắt, huống chi còn có vinh dự của chủ nhân quốc gia, đây quả thực là việc tiền tài mặt mũi đều đầy đủ.
Vốn kết thân với Triệu doanh trưởng là phải an bài công việc cho nhà bọn họ, cha mẹ lại thiên vị cho đám cô chú hai.
Ánh mắt của em chồng rõ ràng là đang nói, “Anh hai sao lại cưới một người vô văn hóa như vậy.”
Vô văn hóa sao?
Cô ta tuy không có văn hóa, nhưng gia thế cô ta thanh bạch ba đời bần nông căn chính miêu hồng, không thể so với Tùy Bảo Châu là con gái phản động học thuật uy tín mạnh chứ gì?
Cuộc cãi vã giữa hai chị em khiến Lâm Ái Phân và nhà chồng trở mặt, những ngày mặt bất hòa càng bất hòa kéo dài đến năm 80 bọn họ rời hải đảo mới chấm dứt.
Gần 10 năm sống trên biển đảo khiến Lâm Ái Phân nhiều lần không nhịn được muốn nhảy xuống biển tự tử.
Một người có thể chịu khổ chịu khổ như vậy, Lâm Nhan sau này lên đảo có thể chịu đựng được không?
Chắc chắn phải khóc thảm thương lắm!
Đến lúc đó nếu Lâm Nhan đến trước mặt mình cầu xin, cô ta khẳng định sẽ cười nhạo một phen, sau đó giống như kẻ từ bi phan phát đuổi Lâm Nhan đi.
Kiếp trước những gì cô ta phải chịu, thì kiếp này Lâm Nhan nhất định phải nếm thử mới được!
Hai chị dâu ở trong phòng tựa hồ khuyên nhủ Lý Thái Hà, Lâm Ái Phân hừ lạnh một tiếng, xoa mông rời khỏi tây phòng.
Đều tại con ranh Lâm Nhan kia, hại mình bị đánh.
Tuy rằng chỉ chốc lát, nhưng cũng rất đau.
Lâm Nhan yếu đuối như vậy còn cái gì cũng không biết, quay đầu gả cho Tùy Sâm nhất định sẽ chọc giận tên thanh niên trí thức chó má kia, tốt nhất mỗi ngày đều bị đánh!
Đến lúc đó cô ta phải đi hóng hớt mới được.
Bên này Lâm Ái Phân vừa xoa mông xuất viện không được hai phút, cửa đại viện Lâm gia đã bị người từ bên ngoài đẩy ra.
Lâm Sơn đi theo sau vợ hắn, ôm đứa nhỏ đuổi theo người, “Cô chậm đã!”
Tào Kim Hoàn trừng mắt nhìn người đàn ông của chị ta một cái, chậm đã ư?
Chậm hơn nữa thì chuyện tốt gì cũng cho hai vợ chồng lão nhị, bọn họ không vớt vát được cái gì cả, đến lúc đó liền khóc đi!
Chị ta đã bảo rồi, không biết tại sao mẹ chồng lại hào phóng như vậy, cố ý mua hai hộp bánh đào coi như thêm lễ vật sinh nhật cho cha chị ta, còn dặn dò không cần gấp gáp trở về.
Hóa ra bên này còn có chuyện tốt muốn cho cánh nhà chú hai. Lấy hai hộp bánh đào rách ra để đuổi chị ta chứ gì!
Tào Kim Hoàn thở hổn hển đẩy cửa tây phòng ra, điều này làm cho Lâm Nhan đang nói chuyện với chị dâu Khổng Phượng Chi sửng sốt chốc lát, chợt trợn to hai mắt ——
Đúng là cả lũ bất công!
Cả nhà nháy mắt ồn ào như chợ vỡ!
Trước mắt làm việc ở nhà máy chính là bưng bát cơm sắt, huống chi còn có vinh dự của chủ nhân quốc gia, đây quả thực là việc tiền tài mặt mũi đều đầy đủ.
Vốn kết thân với Triệu doanh trưởng là phải an bài công việc cho nhà bọn họ, cha mẹ lại thiên vị cho đám cô chú hai.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.