Chương 43: Lo Lắng
Kiều Vi An
25/03/2022
Tô Tiếu Tiếu bảo: “Vậy anh nhớ mặc quần áo dày chút, đừng để bị lạnh.”
Hàn Thành gật đầu: “Anh biết rồi.”
Hai đứa nhỏ đã buồn ngủ không chịu được, Tô Tiếu Tiếu chỉ đành dẫn bọn nhỏ về phòng mình ngủ, Cơm Nắm lanh lợi hỏi: “Mẹ và cha không ngủ chung với bọn con sao?”
Tô Tiếu Tiếu lắc đầu: “Cha cao lớn quá, giường không đủ lớn nên cha ngủ một mình thôi.”
Hàn Thành liếc mắt nhìn cô chăm chú rồi rũ mắt, ngược lại không nói gì mà quay người về phòng mình.
Phòng của hai đứa nhỏ chỉ có một cái giường mét rưỡi, ba người ngủ thật sự không rộng gì, cũng may Tô Tiếu Tiếu nhỏ nhắn xinh xắn.
Cô cho Bánh Đậu nhỏ nằm trong cùng ngủ còn cô ngủ ở ngoài cùng, nhưng Bánh Đậu nhỏ không chịu, cứ nhất định phải dính vào cô, Cơm Nắm cũng muốn nằm sát mẹ, nhưng cậu bé là một người thương em cuối cùng vẫn nhường cho em trai ngủ ở giữa.
Ồn ào một lúc, ngược lại đám trẻ cũng không còn buồn ngủ đến vậy nữa.
Tô Tiếu Tiếu cảm thấy kể chuyện trước khi ngủ là một việc khá trọng trong khâu chăm trẻ, nhưng cô không biết kể chuyện gì mới thích hợp với trẻ con ở thời đại này, cũng không biết truyện cổ Grimm và truyện cổ Andersen có phải sách cấm không, trước tiên nói với bọn trẻ nghe xong không thể kể ra ngoài, đây là bí mật của nhà bọn họ, một khi nói ra sau này sẽ không kể cho tụi nhỏ nữa.
Hai đứa trẻ thậm chí còn chẳng biết truyện cổ tích là gì hiển nhiên đều gật đầu đồng ý.
Bản thân Tô Tiếu Tiếu cũng không đọc nhiều truyện cổ tích cho lắm, từ nhỏ cũng không có người lớn kể chuyện trước khi ngủ cho cô, cô cũng chỉ nhớ được đại khái lại thêm một vài sự liên tưởng của mình vào, bắt đầu kể cho tụi trẻ nghe:
“Ngày xửa ngày xưa, vào một buổi chiều mùa hè nóng nực, dưới một giàn nho của ngôi nhà cũ, vịt mẹ trốn ở trong góc lạnh lẽo nhất ấp trứng, hôm nay trứng vịt đã ấp rất lâu cuối cùng cũng nứt vỏ, một chú, hai chú, ba chú, bốn… trong mỗi quả trứng vịt nứt vỏ có mấy cái đầu nhỏ lông xù thò ra, các con đoán xem thứ chui ra khỏi vỏ trứng vịt là gì nào?”
Cơm Nắm nhỏ thông minh giơ tay: “Con biết con biết, là vịt con!”
“Đúng rồi, Cơm Nắm nhà chúng ta giỏi quá, những chú vịt con lông vàng óng ra đời…”
…
Giọng nói ngọt ngào dịu dàng của Tô Tiếu Tiếu phát ra thật êm tai, sau đó cũng không cần hỏi nữa, giọng nói càng ngày càng nhẹ nhàng tóm tắt lại truyện cổ tích “vịt con xấu xí” trong trí nhớ của mình từng chút một. Hai bạn nhỏ chậm rãi rơi vào trong giấc mơ ngọt ngào, trong mơ toàn là nụ cười dịu dàng và giọng nói ngọt ngào của mẹ.
Đây là một đêm ngủ ngon nhất từ lúc sinh ra của tụi nhỏ và cũng là một đêm ghi nhớ sâu sắc nhất sau khi trưởng thành.
Người cũng ngủ rất ngon còn có Hàn Thành, hai căn phòng vô cùng sát nhau lại không đóng cửa, giọng nói của Tô Tiếu Tiếu trong đêm tối yên tĩnh đến kim rơi cũng có thể nghe được rõ ràng vô cùng trong trẻo.
Hàn Thành chắp hai tay gối sau đầu, nhìn trần nhà tối đen mà nhếch khóe miệng cười, đột nhiên anh rất ngưỡng mộ con trai mình.
…
Một đêm yên tĩnh, hôm sau Tô Tiếu Tiếu được Bánh Đậu nhỏ thơm tỉnh. Bởi vì cô luôn thơm Bánh Đậu nhỏ, cho nên Bánh Đậu nhỏ cũng học theo thơm cô.
Kiếp trước Tô Tiếu Tiếu thân là một con sen luôn được mèo nhà mình liếm tỉnh, vừa mở mắt trông thấy một đứa nhỏ tinh tế cũng hoảng hốt một trận.
Cô giơ đồng hồ lên nhìn, giờ mới hơn sáu giờ sáng.
Cơm Nắm còn đang ngủ say, đứa nhỏ còn nhỏ tuổi không chịu được đói, Tô Tiếu Tiếu đoán cậu bé đói nên tỉnh. Cô ôm đứa trẻ trong lòng, thấp giọng nói: “Chào buổi sáng bé cưng, có phải đói rồi không? Con tỉnh rồi cũng phải nói chào buổi sáng với mẹ chứ.”
Bánh Đậu nhỏ thử mấp máy miệng “ta… ta,” không nói được thành lời.
Nhưng so với trước đó chỉ biết “a a a” đã tiến bộ hơn rất nhiều, Tô Tiếu Tiếu cổ vũ cậu bé: “Bé cưng giỏi quá.”
Cô ôm đứa nhỏ ra ngoài lại phát hiện ra trên nóc nhà đã lượn lờ khói bếp, trong nhà bếp còn có một bóng người đang bận rộn.
“Đồng chí Hàn Thành, anh dậy sớm như vậy sao?”
Hàn Thành thấy vợ ôm con trai mặt mày rạng rỡ tươi cười niềm nở khiến tâm trạng cũng trở nên tốt hơn.
“Quen dậy sớm rồi, nấu ít cháo khoai lang, lại hâm nóng lại lòng heo hôm qua, luộc thêm ít rau xanh, như vậy được không?”
Hàn Thành để ý thấy Tô Tiếu Tiếu thích ăn thịt nhưng bữa nào cũng phải có trái cây rau dưa.
Tô Tiếu Tiếu gật đầu: “Em thì được, Bánh Đậu đói rồi, anh giúp con pha cốc sữa bò đi, em dẫn con đi rửa mặt.”
Hàn Thành liếc mắt nhìn con trai giống như mọc ra từ trên người Tô Tiếu Tiếu lại hơi nhíu mày, con trai nhỏ quá dính cô, con gái thì không sao, chỉ sợ chăm thành một đứa con trai nũng nịu thì thôi…
Hàn Thành gật đầu: “Anh biết rồi.”
Hai đứa nhỏ đã buồn ngủ không chịu được, Tô Tiếu Tiếu chỉ đành dẫn bọn nhỏ về phòng mình ngủ, Cơm Nắm lanh lợi hỏi: “Mẹ và cha không ngủ chung với bọn con sao?”
Tô Tiếu Tiếu lắc đầu: “Cha cao lớn quá, giường không đủ lớn nên cha ngủ một mình thôi.”
Hàn Thành liếc mắt nhìn cô chăm chú rồi rũ mắt, ngược lại không nói gì mà quay người về phòng mình.
Phòng của hai đứa nhỏ chỉ có một cái giường mét rưỡi, ba người ngủ thật sự không rộng gì, cũng may Tô Tiếu Tiếu nhỏ nhắn xinh xắn.
Cô cho Bánh Đậu nhỏ nằm trong cùng ngủ còn cô ngủ ở ngoài cùng, nhưng Bánh Đậu nhỏ không chịu, cứ nhất định phải dính vào cô, Cơm Nắm cũng muốn nằm sát mẹ, nhưng cậu bé là một người thương em cuối cùng vẫn nhường cho em trai ngủ ở giữa.
Ồn ào một lúc, ngược lại đám trẻ cũng không còn buồn ngủ đến vậy nữa.
Tô Tiếu Tiếu cảm thấy kể chuyện trước khi ngủ là một việc khá trọng trong khâu chăm trẻ, nhưng cô không biết kể chuyện gì mới thích hợp với trẻ con ở thời đại này, cũng không biết truyện cổ Grimm và truyện cổ Andersen có phải sách cấm không, trước tiên nói với bọn trẻ nghe xong không thể kể ra ngoài, đây là bí mật của nhà bọn họ, một khi nói ra sau này sẽ không kể cho tụi nhỏ nữa.
Hai đứa trẻ thậm chí còn chẳng biết truyện cổ tích là gì hiển nhiên đều gật đầu đồng ý.
Bản thân Tô Tiếu Tiếu cũng không đọc nhiều truyện cổ tích cho lắm, từ nhỏ cũng không có người lớn kể chuyện trước khi ngủ cho cô, cô cũng chỉ nhớ được đại khái lại thêm một vài sự liên tưởng của mình vào, bắt đầu kể cho tụi trẻ nghe:
“Ngày xửa ngày xưa, vào một buổi chiều mùa hè nóng nực, dưới một giàn nho của ngôi nhà cũ, vịt mẹ trốn ở trong góc lạnh lẽo nhất ấp trứng, hôm nay trứng vịt đã ấp rất lâu cuối cùng cũng nứt vỏ, một chú, hai chú, ba chú, bốn… trong mỗi quả trứng vịt nứt vỏ có mấy cái đầu nhỏ lông xù thò ra, các con đoán xem thứ chui ra khỏi vỏ trứng vịt là gì nào?”
Cơm Nắm nhỏ thông minh giơ tay: “Con biết con biết, là vịt con!”
“Đúng rồi, Cơm Nắm nhà chúng ta giỏi quá, những chú vịt con lông vàng óng ra đời…”
…
Giọng nói ngọt ngào dịu dàng của Tô Tiếu Tiếu phát ra thật êm tai, sau đó cũng không cần hỏi nữa, giọng nói càng ngày càng nhẹ nhàng tóm tắt lại truyện cổ tích “vịt con xấu xí” trong trí nhớ của mình từng chút một. Hai bạn nhỏ chậm rãi rơi vào trong giấc mơ ngọt ngào, trong mơ toàn là nụ cười dịu dàng và giọng nói ngọt ngào của mẹ.
Đây là một đêm ngủ ngon nhất từ lúc sinh ra của tụi nhỏ và cũng là một đêm ghi nhớ sâu sắc nhất sau khi trưởng thành.
Người cũng ngủ rất ngon còn có Hàn Thành, hai căn phòng vô cùng sát nhau lại không đóng cửa, giọng nói của Tô Tiếu Tiếu trong đêm tối yên tĩnh đến kim rơi cũng có thể nghe được rõ ràng vô cùng trong trẻo.
Hàn Thành chắp hai tay gối sau đầu, nhìn trần nhà tối đen mà nhếch khóe miệng cười, đột nhiên anh rất ngưỡng mộ con trai mình.
…
Một đêm yên tĩnh, hôm sau Tô Tiếu Tiếu được Bánh Đậu nhỏ thơm tỉnh. Bởi vì cô luôn thơm Bánh Đậu nhỏ, cho nên Bánh Đậu nhỏ cũng học theo thơm cô.
Kiếp trước Tô Tiếu Tiếu thân là một con sen luôn được mèo nhà mình liếm tỉnh, vừa mở mắt trông thấy một đứa nhỏ tinh tế cũng hoảng hốt một trận.
Cô giơ đồng hồ lên nhìn, giờ mới hơn sáu giờ sáng.
Cơm Nắm còn đang ngủ say, đứa nhỏ còn nhỏ tuổi không chịu được đói, Tô Tiếu Tiếu đoán cậu bé đói nên tỉnh. Cô ôm đứa trẻ trong lòng, thấp giọng nói: “Chào buổi sáng bé cưng, có phải đói rồi không? Con tỉnh rồi cũng phải nói chào buổi sáng với mẹ chứ.”
Bánh Đậu nhỏ thử mấp máy miệng “ta… ta,” không nói được thành lời.
Nhưng so với trước đó chỉ biết “a a a” đã tiến bộ hơn rất nhiều, Tô Tiếu Tiếu cổ vũ cậu bé: “Bé cưng giỏi quá.”
Cô ôm đứa nhỏ ra ngoài lại phát hiện ra trên nóc nhà đã lượn lờ khói bếp, trong nhà bếp còn có một bóng người đang bận rộn.
“Đồng chí Hàn Thành, anh dậy sớm như vậy sao?”
Hàn Thành thấy vợ ôm con trai mặt mày rạng rỡ tươi cười niềm nở khiến tâm trạng cũng trở nên tốt hơn.
“Quen dậy sớm rồi, nấu ít cháo khoai lang, lại hâm nóng lại lòng heo hôm qua, luộc thêm ít rau xanh, như vậy được không?”
Hàn Thành để ý thấy Tô Tiếu Tiếu thích ăn thịt nhưng bữa nào cũng phải có trái cây rau dưa.
Tô Tiếu Tiếu gật đầu: “Em thì được, Bánh Đậu đói rồi, anh giúp con pha cốc sữa bò đi, em dẫn con đi rửa mặt.”
Hàn Thành liếc mắt nhìn con trai giống như mọc ra từ trên người Tô Tiếu Tiếu lại hơi nhíu mày, con trai nhỏ quá dính cô, con gái thì không sao, chỉ sợ chăm thành một đứa con trai nũng nịu thì thôi…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.