Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Dạy Đàn Con
Chương 18
Phất Tinh Thần
07/08/2022
"Ừ, anh có phiếu, em chỉ cần chọn thôi. Những đồ nội thất lớn kia có thể tiết kiệm nhưng những thứ nhỏ nhặt thực dụng này không cần phải tiết kiệm đâu. Sau này đến đảo em có thể dùng nó để nhìn thời gian khi làm việc, trên đảo có nhiều lúc thời tiết không tốt, nhìn trời để đoán thời gian sẽ không chính xác đâu."
"Được rồi, vậy em sẽ mua một cái." Giang Uyển nói xong liền từ trong quầy chọn một chiếc đồng hồ nữ mang thương hiệu Thượng Hải.
"Cô có phiếu không?" Nhân viên bán hàng tại quầy hỏi.
Cố Trung Quốc lấy ra phiếu đồng hồ: "Có, cái đồng hồ này bao nhiêu tiền?"
"Một trăm hai mươi đồng."
Giang Uyển nghe xong muốn líu lưỡi, chiếc đồng hồ này đúng là có hơi mắc nhưng để dùng lúc cần thiết thì cũng phải đành cắn răng để mua thôi.
Sau khi mua đồng hồ xong, Giang Uyển lập tức đeo vào, cô đưa tay lên trước mặt Cố Trung Quốc, làm nũng hỏi: "Anh nhìn xem có đẹp hay không?"
"Rất đẹp." Cố Trung Quốc nhìn bàn tay trắng nõn mang theo mùi thơm của cô đưa tới trước mặt mình, anh cảm thấy mặt đang nóng lên.
Hai người lại đi đến quầy đồ dùng hàng ngày, Giang Uyển mua ba hộp kem đánh răng, bàn chải đánh răng, rồi mua thêm ba cái khăn mặt, sau đó đi đến quầy hàng bên cạnh mua ba hộp kem dưỡng da, năm hộp kem Hữu Nghị cùng năm hộp dầu ngao.
Mặc dù trong lòng Cố Trung Quốc có chút nghi ngờ không biết vì sao cô muốn mua nhiều khăn lau mặt như vậy, nhưng cũng không nói gì mà vẫn sảng khoái đưa tiền và phiếu để thanh toán.
Giang Uyển cảm thấy rất hài lòng, người đàn ông này quá tốt rồi, vừa cho cô tiêu tiền sảng khoái vừa không hỏi nhiều mà để mặc cô mua sắm. Tất nhiên cô mua nhiều như vậy là đều có lý do hết.
Cuối cùng Giang Uyển còn mua hai lon sữa bột và năm lon sữa mạch nha.
"Không mua thêm vải sao? Em không mặc áo đỏ vào ngày tiệc rượu à?" Cố Trung Quốc đối với việc chuẩn bị kết hôn không biết gì nhiều nhưng anh biết cô dâu vào ngày hôm đó đều mặc đồ đỏ.
"Mua làm gì chứ? Không phải hôm nay anh đem tới nhiều vải như vậy sao? Em sẽ làm quần áo từ vải đó."
"Được, nếu như làm không đủ thì em cứ nói với anh, anh sẽ đi mua thêm."
Nói xong, Cố Trung Quốc chở cô đi đến bưu điện gọi điện thoại cho anh cả anh, mời anh ấy đến dự tiệc cưới.
Cố Kiến Thiết gần như bị anh làm cho hoảng sợ, không phải nói tìm bảo mẫu sao? Làm sao lại tìm được vợ luôn rồi, còn đột nhiên sắp kết hôn nữa.
Không còn cách nào khác, Cố Trung Quốc đành phải giải thích đơn giản từng lời một cho anh cả nghe, nghe xong anh cả anh cam đoan ngày mốt sẽ đem vợ và con cái đến thôn Đại Sơn ăn tiệc.
Lúc chuẩn vị về nhà, Cố Trung Quốc dùng dây thừng buộc vào tay nắm xe để cố định lại, còn trên tay Giang Uyển cũng cầm một ít đồ vật nhẹ nhàng, đã lâu rồi cô không ngồi ở ghế sau của xe đạp nên bây giờ mới ngồi một lát mà mông đã thấy đau.
Hôm nay Giang Uyển mặc một bộ quần áo màu vàng nhạt, trên đầu buộc hai bím tóc nhìn rất xinh đẹp, có rất nhiều nữ thanh niên trí thức từ trong thành phố tới đây cũng không có ai đẹp bằng cô.
Lúc Cố Trung Quốc đạp xe chở Giang Uyển đi qua mảnh đất đang được thu hoạch, anh liền phát hiện có rất nhiều thanh niên đang làm việc trong ruộng nhìn chằm chằm vào ghế sau của anh, điều này làm cho anh hết sức khó chịu, dùng sức giẫm bàn đạp chạy nhanh về.
Suýt chút nữa Giang Uyển đã bị tốc độ kia quăng ngã xuống, không biết tại sao người đàn ông này lại bỗng nhiên dùng sức như vậy, cô đành nắm chặt vạt áo anh nói: "Anh chạy chậm lại chút đi!"
Cố Trung Quốc nhìn thấy mấy thằng nhóc như sói đói kia bị bỏ lại phía sau, cuối cùng anh cũng chạy chậm lại.
Sau khi về đến nhà, Giang Uyển vừa mới bước xuống xe suýt nữa đứng không vững, may mà được Cố Trung Quốc đỡ một phen.
"Được rồi, vậy em sẽ mua một cái." Giang Uyển nói xong liền từ trong quầy chọn một chiếc đồng hồ nữ mang thương hiệu Thượng Hải.
"Cô có phiếu không?" Nhân viên bán hàng tại quầy hỏi.
Cố Trung Quốc lấy ra phiếu đồng hồ: "Có, cái đồng hồ này bao nhiêu tiền?"
"Một trăm hai mươi đồng."
Giang Uyển nghe xong muốn líu lưỡi, chiếc đồng hồ này đúng là có hơi mắc nhưng để dùng lúc cần thiết thì cũng phải đành cắn răng để mua thôi.
Sau khi mua đồng hồ xong, Giang Uyển lập tức đeo vào, cô đưa tay lên trước mặt Cố Trung Quốc, làm nũng hỏi: "Anh nhìn xem có đẹp hay không?"
"Rất đẹp." Cố Trung Quốc nhìn bàn tay trắng nõn mang theo mùi thơm của cô đưa tới trước mặt mình, anh cảm thấy mặt đang nóng lên.
Hai người lại đi đến quầy đồ dùng hàng ngày, Giang Uyển mua ba hộp kem đánh răng, bàn chải đánh răng, rồi mua thêm ba cái khăn mặt, sau đó đi đến quầy hàng bên cạnh mua ba hộp kem dưỡng da, năm hộp kem Hữu Nghị cùng năm hộp dầu ngao.
Mặc dù trong lòng Cố Trung Quốc có chút nghi ngờ không biết vì sao cô muốn mua nhiều khăn lau mặt như vậy, nhưng cũng không nói gì mà vẫn sảng khoái đưa tiền và phiếu để thanh toán.
Giang Uyển cảm thấy rất hài lòng, người đàn ông này quá tốt rồi, vừa cho cô tiêu tiền sảng khoái vừa không hỏi nhiều mà để mặc cô mua sắm. Tất nhiên cô mua nhiều như vậy là đều có lý do hết.
Cuối cùng Giang Uyển còn mua hai lon sữa bột và năm lon sữa mạch nha.
"Không mua thêm vải sao? Em không mặc áo đỏ vào ngày tiệc rượu à?" Cố Trung Quốc đối với việc chuẩn bị kết hôn không biết gì nhiều nhưng anh biết cô dâu vào ngày hôm đó đều mặc đồ đỏ.
"Mua làm gì chứ? Không phải hôm nay anh đem tới nhiều vải như vậy sao? Em sẽ làm quần áo từ vải đó."
"Được, nếu như làm không đủ thì em cứ nói với anh, anh sẽ đi mua thêm."
Nói xong, Cố Trung Quốc chở cô đi đến bưu điện gọi điện thoại cho anh cả anh, mời anh ấy đến dự tiệc cưới.
Cố Kiến Thiết gần như bị anh làm cho hoảng sợ, không phải nói tìm bảo mẫu sao? Làm sao lại tìm được vợ luôn rồi, còn đột nhiên sắp kết hôn nữa.
Không còn cách nào khác, Cố Trung Quốc đành phải giải thích đơn giản từng lời một cho anh cả nghe, nghe xong anh cả anh cam đoan ngày mốt sẽ đem vợ và con cái đến thôn Đại Sơn ăn tiệc.
Lúc chuẩn vị về nhà, Cố Trung Quốc dùng dây thừng buộc vào tay nắm xe để cố định lại, còn trên tay Giang Uyển cũng cầm một ít đồ vật nhẹ nhàng, đã lâu rồi cô không ngồi ở ghế sau của xe đạp nên bây giờ mới ngồi một lát mà mông đã thấy đau.
Hôm nay Giang Uyển mặc một bộ quần áo màu vàng nhạt, trên đầu buộc hai bím tóc nhìn rất xinh đẹp, có rất nhiều nữ thanh niên trí thức từ trong thành phố tới đây cũng không có ai đẹp bằng cô.
Lúc Cố Trung Quốc đạp xe chở Giang Uyển đi qua mảnh đất đang được thu hoạch, anh liền phát hiện có rất nhiều thanh niên đang làm việc trong ruộng nhìn chằm chằm vào ghế sau của anh, điều này làm cho anh hết sức khó chịu, dùng sức giẫm bàn đạp chạy nhanh về.
Suýt chút nữa Giang Uyển đã bị tốc độ kia quăng ngã xuống, không biết tại sao người đàn ông này lại bỗng nhiên dùng sức như vậy, cô đành nắm chặt vạt áo anh nói: "Anh chạy chậm lại chút đi!"
Cố Trung Quốc nhìn thấy mấy thằng nhóc như sói đói kia bị bỏ lại phía sau, cuối cùng anh cũng chạy chậm lại.
Sau khi về đến nhà, Giang Uyển vừa mới bước xuống xe suýt nữa đứng không vững, may mà được Cố Trung Quốc đỡ một phen.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.