Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Dạy Đàn Con
Chương 9
Phất Tinh Thần
06/08/2022
Lý do gia đình chị cả mang em trai sang đó là vì mẹ chồng của chị rất muốn có cháu trai nhưng mà chị lại chậm trễ mãi không có mang thai, không biết tìm được phương thuốc cổ truyền ở nơi nào nói rằng nếu hai vợ chồng cùng với một đứa bé trai ba tuổi ngủ chung liên tục một tháng thì có thể mang thai.
Điều này ở trong mắt Giang Uyển quả thực là vô căn cứ, nhà họ Giang bọn họ đều không phải trọng nam khinh nữ, nhưng cũng không còn biện pháp nào.
Bà lão muốn có cháu trai đã từ rất lâu rồi nên ba mẹ cô cũng sợ con gái lớn vì vậy mà bị mẹ chồng làm khó, đành phải đem con trai út của mình đưa qua bên đó ở một tháng.
Nhưng mà không biết là thật sự có phương thuốc cổ truyền này hay không, nhưng ở kiếp trước, Giang Uyển nhớ rõ chị cả đưa em trai út về không bao lâu sau liền mang thai thật, còn mang thai một bé trai nữa kìa.
"Quả Đào, Thạch Đầu, hai đứa có đói bụng không? " Giang Uyển ngồi ở mép giường nhìn bọn chúng đùa giỡn.
Trên đầu Quả Đào có bím tóc nhỏ, cô bé ngẩng đầu lên, bé thích nhất là nhìn dì út xinh đẹp vì vậy lập tức cả người mềm nhũn nằm trong lòng Giang Uyển: "Dì út, Đào Đào không có đói bụng ạ.”
Thạch Đầu ở bên cạnh nghe thấy động tĩnh, cũng gọi "chị" một tiếng sau đó sờ sờ cái bụng nhỏ, miệng có chút xẹp xuống nói: "Em đói bụng, lúc nào thì chúng ta ăn cơm ạ?"
Giang Uyển ôm Quả Đào đứng dậy đi đến ngăn tủ, thò tay vào bên trong tìm kiếm hai lần rồi lấy ra bốn viên kẹo sữa thỏ trắng lớn, cho mỗi đứa hai cái, kẹo này là do lúc trước thím Trương ở bên cạnh nhà cho cô.
"Cảm ơn dì út."
"Cảm ơn chị hai."
"Không cần khách khí, hai đứa mau ăn đi, đợi một lát nữa chúng ta sẽ ăn cơm." Giang Uyển nhìn hai đứa bé ngoan ngoãn chuyên tâm ăn kẹo, trong lòng đều thích thú không chịu nổi.
Buổi trưa sau khi ăn cơm xong, anh rể vội vàng trở về làm việc, kêu chị cả mang theo Quả Đào ở chỗ này thêm một lát vì anh biết ba mẹ vợ hôm nay vì vợ mình về nhà mà cố ý xin nghỉ nửa ngày.
Giang Uyển nhìn thấy Thạch Đầu và Quả Đào ngủ say liền gọi ba mẹ và chị cả đến trong sân, nghiêm túc nói: "Ba, mẹ, chị cả, con muốn được gả cho Cố Trung Quốc trong thôn Lý gia."
Cô nói là muốn, mà không cần phải nghĩ nhiều, cô nhất định phải gả cho Cố Trung Quốc, người đàn ông lớn tuổi này kiếp trước đã kéo cô ra khỏi vực sâu, còn yêu cô đến như vậy.
Hiện tại có thể sớm gặp nhau, cô hoàn toàn không thể nguyện ý chờ lâu hơn nữa, nhưng mà mọi người trong nhà nhất định sẽ không đồng ý.
Quả nhiên, vẻ mặt chị cả Giang Hiểu đầy khiếp sợ, nhà chồng chị ở thôn Tống gia phía sau thôn Lý gia nên chị ấy có biết Cố Trung Quốc, hiện tại ít nhất đã ba mươi tuổi, một mình gà trống nuôi ba đứa con nhỏ: "Em có phải là đọc sách nhiều đến nỗi ngốc luôn rồi đúng không? Em có biết chuyện gì về anh ta không vậy?"
Dương Quế Hoa và Giang Diệu Tổ cũng tỏ vẻ không đồng ý, Cố Trung Quốc ở thôn Lý gia có người nào mà không biết: "Con gái à, ba mẹ bảo con gả cho Vương Quốc Khánh, chính là vì nhìn trúng hộ khẩu người trong thành phố của cậu ta, hơn nữa còn có thể cho con cái công tác, Cố Trung Quốc này có thể cho con cái gì? Ba đứa con với người vợ trước à?"
"Đúng vậy, Giang Uyển à, chị cả với mẹ con nói không sai, lời nói tuy rằng có hơi thô một chút nhưng người đàn ông kia lớn hơn con tận chín tuổi, con có nghĩ về điều đó không? Nếu như con không muốn gả cho Vương Quốc Khánh, chúng ta có thể xem xét lại nhưng nếu gả cho Cố Trung Quốc thì có cái gì tốt đẹp đâu chứ?"
"Con là sinh viên đại học duy nhất của thôn Đại Sơn chúng ta, sao lại có thể gả cho một người lớn tuổi góa vợ?”
Điều này ở trong mắt Giang Uyển quả thực là vô căn cứ, nhà họ Giang bọn họ đều không phải trọng nam khinh nữ, nhưng cũng không còn biện pháp nào.
Bà lão muốn có cháu trai đã từ rất lâu rồi nên ba mẹ cô cũng sợ con gái lớn vì vậy mà bị mẹ chồng làm khó, đành phải đem con trai út của mình đưa qua bên đó ở một tháng.
Nhưng mà không biết là thật sự có phương thuốc cổ truyền này hay không, nhưng ở kiếp trước, Giang Uyển nhớ rõ chị cả đưa em trai út về không bao lâu sau liền mang thai thật, còn mang thai một bé trai nữa kìa.
"Quả Đào, Thạch Đầu, hai đứa có đói bụng không? " Giang Uyển ngồi ở mép giường nhìn bọn chúng đùa giỡn.
Trên đầu Quả Đào có bím tóc nhỏ, cô bé ngẩng đầu lên, bé thích nhất là nhìn dì út xinh đẹp vì vậy lập tức cả người mềm nhũn nằm trong lòng Giang Uyển: "Dì út, Đào Đào không có đói bụng ạ.”
Thạch Đầu ở bên cạnh nghe thấy động tĩnh, cũng gọi "chị" một tiếng sau đó sờ sờ cái bụng nhỏ, miệng có chút xẹp xuống nói: "Em đói bụng, lúc nào thì chúng ta ăn cơm ạ?"
Giang Uyển ôm Quả Đào đứng dậy đi đến ngăn tủ, thò tay vào bên trong tìm kiếm hai lần rồi lấy ra bốn viên kẹo sữa thỏ trắng lớn, cho mỗi đứa hai cái, kẹo này là do lúc trước thím Trương ở bên cạnh nhà cho cô.
"Cảm ơn dì út."
"Cảm ơn chị hai."
"Không cần khách khí, hai đứa mau ăn đi, đợi một lát nữa chúng ta sẽ ăn cơm." Giang Uyển nhìn hai đứa bé ngoan ngoãn chuyên tâm ăn kẹo, trong lòng đều thích thú không chịu nổi.
Buổi trưa sau khi ăn cơm xong, anh rể vội vàng trở về làm việc, kêu chị cả mang theo Quả Đào ở chỗ này thêm một lát vì anh biết ba mẹ vợ hôm nay vì vợ mình về nhà mà cố ý xin nghỉ nửa ngày.
Giang Uyển nhìn thấy Thạch Đầu và Quả Đào ngủ say liền gọi ba mẹ và chị cả đến trong sân, nghiêm túc nói: "Ba, mẹ, chị cả, con muốn được gả cho Cố Trung Quốc trong thôn Lý gia."
Cô nói là muốn, mà không cần phải nghĩ nhiều, cô nhất định phải gả cho Cố Trung Quốc, người đàn ông lớn tuổi này kiếp trước đã kéo cô ra khỏi vực sâu, còn yêu cô đến như vậy.
Hiện tại có thể sớm gặp nhau, cô hoàn toàn không thể nguyện ý chờ lâu hơn nữa, nhưng mà mọi người trong nhà nhất định sẽ không đồng ý.
Quả nhiên, vẻ mặt chị cả Giang Hiểu đầy khiếp sợ, nhà chồng chị ở thôn Tống gia phía sau thôn Lý gia nên chị ấy có biết Cố Trung Quốc, hiện tại ít nhất đã ba mươi tuổi, một mình gà trống nuôi ba đứa con nhỏ: "Em có phải là đọc sách nhiều đến nỗi ngốc luôn rồi đúng không? Em có biết chuyện gì về anh ta không vậy?"
Dương Quế Hoa và Giang Diệu Tổ cũng tỏ vẻ không đồng ý, Cố Trung Quốc ở thôn Lý gia có người nào mà không biết: "Con gái à, ba mẹ bảo con gả cho Vương Quốc Khánh, chính là vì nhìn trúng hộ khẩu người trong thành phố của cậu ta, hơn nữa còn có thể cho con cái công tác, Cố Trung Quốc này có thể cho con cái gì? Ba đứa con với người vợ trước à?"
"Đúng vậy, Giang Uyển à, chị cả với mẹ con nói không sai, lời nói tuy rằng có hơi thô một chút nhưng người đàn ông kia lớn hơn con tận chín tuổi, con có nghĩ về điều đó không? Nếu như con không muốn gả cho Vương Quốc Khánh, chúng ta có thể xem xét lại nhưng nếu gả cho Cố Trung Quốc thì có cái gì tốt đẹp đâu chứ?"
"Con là sinh viên đại học duy nhất của thôn Đại Sơn chúng ta, sao lại có thể gả cho một người lớn tuổi góa vợ?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.