Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 44: Ly Hôn Đi 1
Thư Thư Thư
13/01/2022
Đến phường thêu, Ninh Lan dừng bước ngoài cửa không tiếp tục đi vào trong, anh ta liền trực tiếp bước qua bậc cửa đi vào, quét mắt thấy Ninh Hương sau đó đi đến trước mặt cô, dừng bước lại bên cạnh khung thêu.
Tại khoảnh khắc Giang Kiến Hải bước vào cửa, những tú nương khác đã cảm nhận được áp suất thấp. Bọn họ đều quay đầu nhìn Giang Kiến Hải, phường thêu vốn dĩ ồn ào bỗng chốc trở nên tĩnh lặng xuống, yên tĩnh đến nỗi ngay cả tiếng kim thêu xuyên qua tấm vải cũng có thể nghe được.
Ninh Hương tự nhiên cũng nhìn thấy người đứng bên cạnh khung thêu, ngón tay cô nhấn giữ sách lại, từ từ ngẩng đầu lên, đúng lúc đụng phải ánh mắt mất kiên nhẫn của Giang Kiến Hải. Ánh mắt này cô đã quá quen thuộc, tức khắc dấy lên sự giận dữ từ đáy lòng cô, trực tiếp bùng lên.
Giang Kiến Hải nhìn chằm chằm Ninh Hương, giọng điệu khi mở miệng cũng là giọng điệu mà Ninh Hương vô cùng quen thuộc, “Giày vò đủ chưa? Giày vò đủ rồi thì bây giờ cùng tôi về nhà, cô không cần mặt mũi nhưng tôi thì cần.”
Nhìn một Giang Kiến Hải như vậy, đầu óc Ninh Hương có hơi hỗn tạp một chút, bỗng nhiên cảm thấy kỳ lạ. Theo lý mà nói, trước mắt cô căn bản không hề tiếp xúc nhiều với Giang Kiến Hải, mặc dù nói là vợ chồng nhưng cũng không thân hơn mấy so với người xa lạ.
Trong ký ức kiếp trước, mấy năm đầu khi kết hôn, thái độ Giang Kiến Hải đối với cô vẫn luôn lạnh nhạt xa cách. Anh ta sau khi bị sự kiên nhẫn và hiền huệ của cô cảm hóa mới dần tiếp nhận người vợ là cô này, sau đó thái độ mới dần thay đổi, càng nhiều hơn là mất kiên nhẫn.
Đối với nhiều người mà nói đây là trạng thái bình thường của vợ chồng già, là cái gọi là hạnh phúc.
Đúng, là sau này hai người thành vợ chồng già rồi, Giang Kiến Hải triệt để không còn che dấu sự ghét bỏ đối với cô nữa, không hề che đậy mà thể hiện hết trong lời nói và việc làm, thái độ bình thường đối với cô chính là bộ dáng khắp nơi không nhẫn nại như vậy.
Chẳng lẽ nói… …
Trong khi Ninh Hương đang xuất thần, Giang Kiến Hải lại không kiên nhẫn nói một câu: “Phát ngốc cái gì? Có nghe thấy không? Nhanh chóng đứng lên đi về cùng tôi, đừng có mà ở đây làm mất mặt tôi!”
Anh ta vừa nói xong lời này, Ninh Hương còn chưa phản ứng, những tú nương khác trong phường thêu đã coi cô là trò vui để xem--------tội gì phải vậy, một người phụ nữ không biết nặng nhẹ làm loạn, có thể làm ra được cái gì tốt? Gả cho người ta rồi còn không an phận, bị mắng đã là nhẹ.
Ninh Hương hồi thần lại, không quan tâm mấy tú nương khác đang nghĩ cái gì, cô nén giận, trong lòng mắng một câu, “Tên ngu ngốc”, tiếp theo đó vẻ mặt cùng ánh mắt tối xuống, đưa tay vào túi móc đơn xin ly hôn ra, mở ra đặt trên sách.
Đặt đơn xin xong cô ngẩng đầu nhìn Giang Kiến Hải, ánh mắt cùng giọng điệu càng mất kiên nhẫn càng ghét bỏ hơn anh ta, “Làm phiền anh nói chuyện khách khí một chút. Giang Kiến Hải, đừng tự cho mình là giỏi. Từ ban đầu tôi đã không coi trọng anh, một lão già lớn hơn tôi hàng mười tuổi còn có 3 đứa con nhỏ. Gả cho anh mới là chuyện mất mặt nhất mà đời này tôi đã làm! Nếu không phải trong nhà ép buộc, tôi căn bản sẽ không gả cho anh!”
“Ly hôn đi.”
Tên đàn ông chó má.
Giống như suy đoán của Ninh Hương, Giang Kiến Hải đúng là không phải lần đầu tiên sống đến 29 tuổi, anh ta và Ninh Hương giống nhau, đều là người đã sống qua một kiếp người.
Bởi vì đều sống qua một kiếp người, thế nên anh ta hiểu rõ Ninh Hương, biết cô coi mình như ông trời, trước giờ đều nghe lời răm rắp, cả đời cô đều bị anh ta khống chế trong lòng bàn tay. Trong suy nghĩ của anh ta, anh ta tìm thấy Ninh Hương rồi tùy tiện nói vài câu, cô liền lập tức sợ hãi cúi đầu nhận thua, theo mình quay về.
Người con gái này, ở kiếp trước cả đời đều quanh quẩn chuyện bếp núc, chưa ra xã hội không có văn hóa, trước mặt anh ta luôn là dáng vẻ yếu đuối sợ sệt. Mặc kệ anh ta chê bai cỡ nào, mắng chửi thậm tệ cỡ nào cũng chỉ cúi đầu không nói gì.
Anh ta không hề cảm thấy bản thân làm vậy là có vấn đề, bởi vì Ninh Hương trong mắt anh ta là một cô gái kém cỏi, chênh lệch với anh ta quá nhiều, anh ta chấp nhận cưới cô, lại không vứt bỏ cô đã là rất nhân từ với cô rồi.
Nhưng kết quả không ngờ tới rằng, cái người con gái yếu đuối trong kí ức của anh ta thế mà lại đứng trước mặt biết bao nhiêu người đưa ra giấy ly hôn, hơn nữa lại không nhìn sắc mặt anh ta, nói ra nhiều lời khiến anh ta mất mặt như thế!
Cô đã bao giờ kiên cường như thế? Là ai cho cô cái gan ấy? Muốn lật trời luôn đúng không?
Tại khoảnh khắc Giang Kiến Hải bước vào cửa, những tú nương khác đã cảm nhận được áp suất thấp. Bọn họ đều quay đầu nhìn Giang Kiến Hải, phường thêu vốn dĩ ồn ào bỗng chốc trở nên tĩnh lặng xuống, yên tĩnh đến nỗi ngay cả tiếng kim thêu xuyên qua tấm vải cũng có thể nghe được.
Ninh Hương tự nhiên cũng nhìn thấy người đứng bên cạnh khung thêu, ngón tay cô nhấn giữ sách lại, từ từ ngẩng đầu lên, đúng lúc đụng phải ánh mắt mất kiên nhẫn của Giang Kiến Hải. Ánh mắt này cô đã quá quen thuộc, tức khắc dấy lên sự giận dữ từ đáy lòng cô, trực tiếp bùng lên.
Giang Kiến Hải nhìn chằm chằm Ninh Hương, giọng điệu khi mở miệng cũng là giọng điệu mà Ninh Hương vô cùng quen thuộc, “Giày vò đủ chưa? Giày vò đủ rồi thì bây giờ cùng tôi về nhà, cô không cần mặt mũi nhưng tôi thì cần.”
Nhìn một Giang Kiến Hải như vậy, đầu óc Ninh Hương có hơi hỗn tạp một chút, bỗng nhiên cảm thấy kỳ lạ. Theo lý mà nói, trước mắt cô căn bản không hề tiếp xúc nhiều với Giang Kiến Hải, mặc dù nói là vợ chồng nhưng cũng không thân hơn mấy so với người xa lạ.
Trong ký ức kiếp trước, mấy năm đầu khi kết hôn, thái độ Giang Kiến Hải đối với cô vẫn luôn lạnh nhạt xa cách. Anh ta sau khi bị sự kiên nhẫn và hiền huệ của cô cảm hóa mới dần tiếp nhận người vợ là cô này, sau đó thái độ mới dần thay đổi, càng nhiều hơn là mất kiên nhẫn.
Đối với nhiều người mà nói đây là trạng thái bình thường của vợ chồng già, là cái gọi là hạnh phúc.
Đúng, là sau này hai người thành vợ chồng già rồi, Giang Kiến Hải triệt để không còn che dấu sự ghét bỏ đối với cô nữa, không hề che đậy mà thể hiện hết trong lời nói và việc làm, thái độ bình thường đối với cô chính là bộ dáng khắp nơi không nhẫn nại như vậy.
Chẳng lẽ nói… …
Trong khi Ninh Hương đang xuất thần, Giang Kiến Hải lại không kiên nhẫn nói một câu: “Phát ngốc cái gì? Có nghe thấy không? Nhanh chóng đứng lên đi về cùng tôi, đừng có mà ở đây làm mất mặt tôi!”
Anh ta vừa nói xong lời này, Ninh Hương còn chưa phản ứng, những tú nương khác trong phường thêu đã coi cô là trò vui để xem--------tội gì phải vậy, một người phụ nữ không biết nặng nhẹ làm loạn, có thể làm ra được cái gì tốt? Gả cho người ta rồi còn không an phận, bị mắng đã là nhẹ.
Ninh Hương hồi thần lại, không quan tâm mấy tú nương khác đang nghĩ cái gì, cô nén giận, trong lòng mắng một câu, “Tên ngu ngốc”, tiếp theo đó vẻ mặt cùng ánh mắt tối xuống, đưa tay vào túi móc đơn xin ly hôn ra, mở ra đặt trên sách.
Đặt đơn xin xong cô ngẩng đầu nhìn Giang Kiến Hải, ánh mắt cùng giọng điệu càng mất kiên nhẫn càng ghét bỏ hơn anh ta, “Làm phiền anh nói chuyện khách khí một chút. Giang Kiến Hải, đừng tự cho mình là giỏi. Từ ban đầu tôi đã không coi trọng anh, một lão già lớn hơn tôi hàng mười tuổi còn có 3 đứa con nhỏ. Gả cho anh mới là chuyện mất mặt nhất mà đời này tôi đã làm! Nếu không phải trong nhà ép buộc, tôi căn bản sẽ không gả cho anh!”
“Ly hôn đi.”
Tên đàn ông chó má.
Giống như suy đoán của Ninh Hương, Giang Kiến Hải đúng là không phải lần đầu tiên sống đến 29 tuổi, anh ta và Ninh Hương giống nhau, đều là người đã sống qua một kiếp người.
Bởi vì đều sống qua một kiếp người, thế nên anh ta hiểu rõ Ninh Hương, biết cô coi mình như ông trời, trước giờ đều nghe lời răm rắp, cả đời cô đều bị anh ta khống chế trong lòng bàn tay. Trong suy nghĩ của anh ta, anh ta tìm thấy Ninh Hương rồi tùy tiện nói vài câu, cô liền lập tức sợ hãi cúi đầu nhận thua, theo mình quay về.
Người con gái này, ở kiếp trước cả đời đều quanh quẩn chuyện bếp núc, chưa ra xã hội không có văn hóa, trước mặt anh ta luôn là dáng vẻ yếu đuối sợ sệt. Mặc kệ anh ta chê bai cỡ nào, mắng chửi thậm tệ cỡ nào cũng chỉ cúi đầu không nói gì.
Anh ta không hề cảm thấy bản thân làm vậy là có vấn đề, bởi vì Ninh Hương trong mắt anh ta là một cô gái kém cỏi, chênh lệch với anh ta quá nhiều, anh ta chấp nhận cưới cô, lại không vứt bỏ cô đã là rất nhân từ với cô rồi.
Nhưng kết quả không ngờ tới rằng, cái người con gái yếu đuối trong kí ức của anh ta thế mà lại đứng trước mặt biết bao nhiêu người đưa ra giấy ly hôn, hơn nữa lại không nhìn sắc mặt anh ta, nói ra nhiều lời khiến anh ta mất mặt như thế!
Cô đã bao giờ kiên cường như thế? Là ai cho cô cái gan ấy? Muốn lật trời luôn đúng không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.