Thập Niên 70 Mẹ Ruột Là Nhân Vật Phản Diện, Tôi Mang Bé Con Ăn Dưa Xem Kịch
Chương 24: Chuyển Nhà
Băng Chi Vũ
27/08/2024
Sau khi cai sữa, cô có thể tăng cường giảm cân rồi. Bây giờ cân nặng của cô đã lên đến gần 75kg.
Thật đáng lo mà!
Từ khi mang thai cô đã ăn đủ các loại đồ ăn. Sau khi sinh con, để có thể cung cấp đủ sữa cho ba đứa trẻ, cô cũng chỉ đành cắn răng mà ăn, bởi vậy mà cân nặng lập tức tăng vọt.
Trước khi mang thai, mặc dù cô trông có vẻ hơi đầy đặn nhưng cũng chỉ có 54kg, vậy mà bây giờ đã tăng thêm mấy chục cân rồi.
Cô nhất định phải giảm cân!
Sáng mùng 5, trời còn chưa sáng Hứa Thiến dậy rồi. Sau đó bắt đầu thu dọn đồ đạc trong phòng mình rồi đem gói lại. Thật ra phòng cô cũng chẳng có gì nhiều để thu dọn.
Tất cả quần áo của cô cộng lại cũng chỉ có mười mấy bộ, quần áo của Chu Văn Quân còn ít hơn, chỉ có mỗi hai ba bộ.
Sau đó là đến chăn bông. Trong phòng có hai chiếc chăn bông là của hồi môn của cô. Thêm nữa khi bọn họ kết hôn bà Chu cũng làm cho một chiếc chăn bông với một chiếc nệm trên giường.
Ngoài những thứ này ra, cô còn có một cái hòm phải chuyển đi. Trong hòm đựng một ít sữa bột, mấy mảnh vải mới sạch sẽ, còn có cả sổ hộ khẩu, sổ tiết kiệm các thứ linh tinh khác nữa.
Phải nói rằng đồ vật đáng giá nhất trong nhà chính là cái máy may và chiếc xe đạp để trong sân.
Những đồ đạc to lớn thì có những thứ này, ngoài ra trong phòng cô có một cái ấm nước phải mang đi nữa. Những thứ còn lại đều là đồ của bọn trẻ.
Một túi quần áo lớn, tã lót, giày dép các thứ với một cái xe đẩy phải mang đi. Xe đẩy này là do Chu Lão Hán đóng cho bọn trẻ.
Sau khi Hứa Thiến đóng gói đồ đạc xong thì người nhà họ Chu sẽ đến giúp chuyển đồ đi, còn cô thì đạp xe lên huyện mua đồ.
Cô đạp xe rất nhanh, đi cũng chỉ mất có một giờ đồng hồ.
Lúc về, trong giỏ xe có thêm một miếng thịt ba chỉ hai cân, một con cá trắm cỏ nặng sáu cân, ba cân gạo nếp, một gói táo đỏ, còn có một miếng đậu phụ ba cân nữa.
Một đống đồ này, chỉ có ba thứ sau là cô mua, còn thịt lợn với cá đều là lấy từ trong không gian ra.
Lúc cô về, đồ đạc cũng đã chuyển xong. Cô mang thịt cá vào bếp mới để chuẩn bị nấu nướng. Trong bếp có hai chiếc nồi sắt mới tinh, bà Chu đang dùng một miếng thịt để khai nồi.
Hai chiếc nồi này cũng là cô lấy từ trong không gian ra. Lúc đó cô sợ sẽ xuyên không đến thời xa xưa nên cũng chuẩn bị một số đồ dùng để nấu nướng, hai chiếc nồi sắt này là một phần trong số đó.
Nồi sắt trong thời đại này được coi là một đồ vật quý giá. Một chiếc nồi sắt phải mất mấy chục đồng, chưa kể còn phải có phiếu công nghiệp mới mua được. Bởi vậy mà nhiều người muốn mua cũng không mua nổi.
Chiếc nồi sắt của nhà họ Chu đã dùng hơn mười năm rồi, dưới đáy còn có ba cái lỗ đã phải sửa đi sửa lại mà vẫn không nỡ.
"Chị dâu hai, táo đỏ với gạo nếp này là để gói bánh ú hả?" Vợ thằng ba Vương Liên Hoa nhìn vào những thứ trong giỏ hỏi.
"Đúng rồi, em dâu ba, em cứ mang đi ngâm nước trước đi, lát nữa chị đi hái lá chuối về là có thể bắt đầu gói được rồi."
"Thế còn con cá này thì sao? Kho hay là om vậy ?"
"Em nghĩ làm món nào ngon hơn?"
"Om đi, như vậy sẽ không tốn dầu."
Vương Liên Hoa nghĩ một lúc rồi nói.
"Om thì hơi tanh, chị thấy hay là nấu canh chua đi!" Hứa Thiến lắc đầu, cô không muốn om làm gì cho tanh.
"Dưa chua chị dâu cả muối rất ngon, chúng ta vớt một ít dưa chua ra xào với dầu rồi nấu với cá, sau đó cho thêm đậu phụ và khoai tây thái lát vào nồi. Món này ăn ngon lắm."
"Được, vậy thì làm như vậy đi!"
"Thịt thì sao? Xào thế nào?"
"Em dâu ba, chị thấy mấy cây ớt non ở sân sau đã mọc rồi đấy, hay là hái một ít về xào thịt với ớt đi!"
"Thịt ba chỉ xào ớt thêm khoai tây thái lát nữa cũng ngon lắm. Sân sau còn có đậu đũa, hái một ít về, luộc chín rồi trộn lên ăn. Sau đó xào thêm một đĩa trứng với hẹ nữa là được."
"Được, em ngâm gạo xong rồi sẽ ra cắt rau hẹ."
Vợ thằng ba tuy tính tình nhu nhược, trông giống như cái bánh bao nhưng làm việc lại rất nhanh nhẹn, nấu ăn cũng ngon, dù đang mang thai nhưng đi lại vẫn rất nhanh.
Thật đáng lo mà!
Từ khi mang thai cô đã ăn đủ các loại đồ ăn. Sau khi sinh con, để có thể cung cấp đủ sữa cho ba đứa trẻ, cô cũng chỉ đành cắn răng mà ăn, bởi vậy mà cân nặng lập tức tăng vọt.
Trước khi mang thai, mặc dù cô trông có vẻ hơi đầy đặn nhưng cũng chỉ có 54kg, vậy mà bây giờ đã tăng thêm mấy chục cân rồi.
Cô nhất định phải giảm cân!
Sáng mùng 5, trời còn chưa sáng Hứa Thiến dậy rồi. Sau đó bắt đầu thu dọn đồ đạc trong phòng mình rồi đem gói lại. Thật ra phòng cô cũng chẳng có gì nhiều để thu dọn.
Tất cả quần áo của cô cộng lại cũng chỉ có mười mấy bộ, quần áo của Chu Văn Quân còn ít hơn, chỉ có mỗi hai ba bộ.
Sau đó là đến chăn bông. Trong phòng có hai chiếc chăn bông là của hồi môn của cô. Thêm nữa khi bọn họ kết hôn bà Chu cũng làm cho một chiếc chăn bông với một chiếc nệm trên giường.
Ngoài những thứ này ra, cô còn có một cái hòm phải chuyển đi. Trong hòm đựng một ít sữa bột, mấy mảnh vải mới sạch sẽ, còn có cả sổ hộ khẩu, sổ tiết kiệm các thứ linh tinh khác nữa.
Phải nói rằng đồ vật đáng giá nhất trong nhà chính là cái máy may và chiếc xe đạp để trong sân.
Những đồ đạc to lớn thì có những thứ này, ngoài ra trong phòng cô có một cái ấm nước phải mang đi nữa. Những thứ còn lại đều là đồ của bọn trẻ.
Một túi quần áo lớn, tã lót, giày dép các thứ với một cái xe đẩy phải mang đi. Xe đẩy này là do Chu Lão Hán đóng cho bọn trẻ.
Sau khi Hứa Thiến đóng gói đồ đạc xong thì người nhà họ Chu sẽ đến giúp chuyển đồ đi, còn cô thì đạp xe lên huyện mua đồ.
Cô đạp xe rất nhanh, đi cũng chỉ mất có một giờ đồng hồ.
Lúc về, trong giỏ xe có thêm một miếng thịt ba chỉ hai cân, một con cá trắm cỏ nặng sáu cân, ba cân gạo nếp, một gói táo đỏ, còn có một miếng đậu phụ ba cân nữa.
Một đống đồ này, chỉ có ba thứ sau là cô mua, còn thịt lợn với cá đều là lấy từ trong không gian ra.
Lúc cô về, đồ đạc cũng đã chuyển xong. Cô mang thịt cá vào bếp mới để chuẩn bị nấu nướng. Trong bếp có hai chiếc nồi sắt mới tinh, bà Chu đang dùng một miếng thịt để khai nồi.
Hai chiếc nồi này cũng là cô lấy từ trong không gian ra. Lúc đó cô sợ sẽ xuyên không đến thời xa xưa nên cũng chuẩn bị một số đồ dùng để nấu nướng, hai chiếc nồi sắt này là một phần trong số đó.
Nồi sắt trong thời đại này được coi là một đồ vật quý giá. Một chiếc nồi sắt phải mất mấy chục đồng, chưa kể còn phải có phiếu công nghiệp mới mua được. Bởi vậy mà nhiều người muốn mua cũng không mua nổi.
Chiếc nồi sắt của nhà họ Chu đã dùng hơn mười năm rồi, dưới đáy còn có ba cái lỗ đã phải sửa đi sửa lại mà vẫn không nỡ.
"Chị dâu hai, táo đỏ với gạo nếp này là để gói bánh ú hả?" Vợ thằng ba Vương Liên Hoa nhìn vào những thứ trong giỏ hỏi.
"Đúng rồi, em dâu ba, em cứ mang đi ngâm nước trước đi, lát nữa chị đi hái lá chuối về là có thể bắt đầu gói được rồi."
"Thế còn con cá này thì sao? Kho hay là om vậy ?"
"Em nghĩ làm món nào ngon hơn?"
"Om đi, như vậy sẽ không tốn dầu."
Vương Liên Hoa nghĩ một lúc rồi nói.
"Om thì hơi tanh, chị thấy hay là nấu canh chua đi!" Hứa Thiến lắc đầu, cô không muốn om làm gì cho tanh.
"Dưa chua chị dâu cả muối rất ngon, chúng ta vớt một ít dưa chua ra xào với dầu rồi nấu với cá, sau đó cho thêm đậu phụ và khoai tây thái lát vào nồi. Món này ăn ngon lắm."
"Được, vậy thì làm như vậy đi!"
"Thịt thì sao? Xào thế nào?"
"Em dâu ba, chị thấy mấy cây ớt non ở sân sau đã mọc rồi đấy, hay là hái một ít về xào thịt với ớt đi!"
"Thịt ba chỉ xào ớt thêm khoai tây thái lát nữa cũng ngon lắm. Sân sau còn có đậu đũa, hái một ít về, luộc chín rồi trộn lên ăn. Sau đó xào thêm một đĩa trứng với hẹ nữa là được."
"Được, em ngâm gạo xong rồi sẽ ra cắt rau hẹ."
Vợ thằng ba tuy tính tình nhu nhược, trông giống như cái bánh bao nhưng làm việc lại rất nhanh nhẹn, nấu ăn cũng ngon, dù đang mang thai nhưng đi lại vẫn rất nhanh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.