[Thập Niên 70] Mẹ Xinh Đẹp Hàng Ngày Nuôi Con
Chương 26: Xấu Hổ 1
Hàn Đông
01/04/2024
Giữa lúc Ôn Noãn trầm tư, người đàn ông kia đã đến gần Ôn Văn Khang, không cần tốn nhiều sức trực tiếp nhắc cậu ta lên, lại trở tay xoay một cái, lực tay rất mạnh, khiến cho Ôn Văn Khang đau đớn kêu thảm thiết: “Tôi sai rồi tôi không dám nữa, cầu, cầu xin anh buông tay —— "
Một giây sau, Ôn Văn Khang thấy rõ khuôn mặt của người đàn ông kia, lúc này tròng mắt trừng to, hoảng sợ lẩm bẩm nói: “Anh, anh rể... Em, em thật sự nói sai rồi..."
Người đàn ông nghe vậy, âm trầm "Xuỳ" một tiếng: “Bắt nạt phụ nữ và trẻ nhỏ yếu đuối, cậu có còn là đàn ông không? Nếu còn có lần tiếp theo, tôi sẽ trực tiếp phế cậu!"
Nói xong, liền ra sức siết mạnh cánh tay cậu ta một cái, sau đó mới buông tay ra.
Ôn Văn Khang đau đớn hét thảm một tiếng, lảo đảo ngã nhào txuống đất, sau đó cuộn tròn người nghẹn ngào khóc, lại còn che một bên cánh tay run rẩy.
Đến khi đối mặt với con ngươi lạnh lùng của người đàn ông kia, Ôn Văn Khang lại rụt cổ lại, tuy rằng cậu ta chỉ gặp qua người anh rể này một lần, nhưng trong đầu vẫn bất giác kính nể đối với đồng chí quân nhân.
Ôn Văn Khang đã bất chấp đau đớn trên cánh tay, lảo đảo bò dậy, cũng không dám lắc lư trước mặt Ôn Noãn nữa, rất sợ lại bị dạy dỗ một trận.
Đoàn người tụ tập lại, Ôn Noãn thấy Ôn Văn Khang kinh hãi chạy thoát khỏi hiện trường xong, liền từ từ thu hồi ánh mắt, vô thức nhìn về phía người đàn ông vẫn đưa lưng về phía cô cách đó không xa.
"Đồng chí, cảm ơn anh."
Dứt lời, bóng người cao lớn kia chậm rãi quay về phía cô, một khuôn mặt anh tuấn dần dần hiện ra trước mắt cô, khiến Ôn Noãn không khỏi nín thở.
Anh đứng thẳng tắp tại chỗ, ánh trời chiều ấm áp chiếu lên người anh, khiến đường nét ngũ quan của anh có vẻ càng thêm lập thể thâm thúy, là một người đàn ông khiến người ta liếc mắt thôi đã cảm thấy vô cùng tuấn lãng. Mày kiếm của anh dày dặn, cuối đuôi hơi mỏng, hẹp dài, con ngươi đen kịt trong suốt, lóe lên ánh sáng, mũi cao mà thẳng, môi mỏng hơi nhếch, cứ như tác phẩm nghệ thuật được chế tạo tinh xảo vậy.
Tinh xảo như vậy khiến cho khuôn mặt tuấn tú không có lấy một khuyết điểm, đủ để cho vô số cô gái thét chói tai rơi vào tay giặc.
Nhưng anh lại có một khuyết điểm dễ bại lộ chính là cái đầu đinh, song lúc này nó lại giúp thể hiện ngũ quan lập thể thâm thúy của anh ra vô cùng nhuần nhuyễn, đôi mắt lạnh như băng kia đen như lưỡi dao sắc bén, màu da bánh mật, khiến anh thoạt nhìn còn mang tính xâm lược nguy hiểm đáng sợ, thế cho nên khiến người ta liếc mắt liền nhớ kỹ trong đầu.
Ôn Noãn nhớ về đôi mắt vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Một giây sau, Ôn Văn Khang thấy rõ khuôn mặt của người đàn ông kia, lúc này tròng mắt trừng to, hoảng sợ lẩm bẩm nói: “Anh, anh rể... Em, em thật sự nói sai rồi..."
Người đàn ông nghe vậy, âm trầm "Xuỳ" một tiếng: “Bắt nạt phụ nữ và trẻ nhỏ yếu đuối, cậu có còn là đàn ông không? Nếu còn có lần tiếp theo, tôi sẽ trực tiếp phế cậu!"
Nói xong, liền ra sức siết mạnh cánh tay cậu ta một cái, sau đó mới buông tay ra.
Ôn Văn Khang đau đớn hét thảm một tiếng, lảo đảo ngã nhào txuống đất, sau đó cuộn tròn người nghẹn ngào khóc, lại còn che một bên cánh tay run rẩy.
Đến khi đối mặt với con ngươi lạnh lùng của người đàn ông kia, Ôn Văn Khang lại rụt cổ lại, tuy rằng cậu ta chỉ gặp qua người anh rể này một lần, nhưng trong đầu vẫn bất giác kính nể đối với đồng chí quân nhân.
Ôn Văn Khang đã bất chấp đau đớn trên cánh tay, lảo đảo bò dậy, cũng không dám lắc lư trước mặt Ôn Noãn nữa, rất sợ lại bị dạy dỗ một trận.
Đoàn người tụ tập lại, Ôn Noãn thấy Ôn Văn Khang kinh hãi chạy thoát khỏi hiện trường xong, liền từ từ thu hồi ánh mắt, vô thức nhìn về phía người đàn ông vẫn đưa lưng về phía cô cách đó không xa.
"Đồng chí, cảm ơn anh."
Dứt lời, bóng người cao lớn kia chậm rãi quay về phía cô, một khuôn mặt anh tuấn dần dần hiện ra trước mắt cô, khiến Ôn Noãn không khỏi nín thở.
Anh đứng thẳng tắp tại chỗ, ánh trời chiều ấm áp chiếu lên người anh, khiến đường nét ngũ quan của anh có vẻ càng thêm lập thể thâm thúy, là một người đàn ông khiến người ta liếc mắt thôi đã cảm thấy vô cùng tuấn lãng. Mày kiếm của anh dày dặn, cuối đuôi hơi mỏng, hẹp dài, con ngươi đen kịt trong suốt, lóe lên ánh sáng, mũi cao mà thẳng, môi mỏng hơi nhếch, cứ như tác phẩm nghệ thuật được chế tạo tinh xảo vậy.
Tinh xảo như vậy khiến cho khuôn mặt tuấn tú không có lấy một khuyết điểm, đủ để cho vô số cô gái thét chói tai rơi vào tay giặc.
Nhưng anh lại có một khuyết điểm dễ bại lộ chính là cái đầu đinh, song lúc này nó lại giúp thể hiện ngũ quan lập thể thâm thúy của anh ra vô cùng nhuần nhuyễn, đôi mắt lạnh như băng kia đen như lưỡi dao sắc bén, màu da bánh mật, khiến anh thoạt nhìn còn mang tính xâm lược nguy hiểm đáng sợ, thế cho nên khiến người ta liếc mắt liền nhớ kỹ trong đầu.
Ôn Noãn nhớ về đôi mắt vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.