Thập Niên 70: Mối Tình Đầu Pháo Hôi Thức Tỉnh Rồi
Chương 27:
Chiêu Nhiên
13/05/2024
Dừng lại một chút, Mạnh Ngôn mới nói tiếp: "Nếu chỉ có bản vẽ của cô thì tôi tuyệt đối sẽ không để mọi người hành động."
Diệp Thiển Hâm sửng sốt, đột nhiên hiểu ra điều gì đó.
Cô đã bắt đầu tò mò từ nãy, dựa vào tính cách cẩn thận của Mạnh Ngôn, sao anh có thể đột nhiên tin tưởng Nghiêm Vệ Đông như vậy.
Dù sao kiếp này thì chỉ một giờ nữa là kỹ sư Lưu tới, thử xem cũng không sao.
Nhưng nếu kỹ sư Lưu không có tin tức, thời gian lại trôi qua rất lâu, mà bản vẽ của Nghiêm Vệ Đông lại đủ chân thật thì trong tình huống không còn cách nào khác, Mạnh Ngôn chỉ có thể chọn tin tưởng Nghiêm Vệ Đông.
Diệp Thiển Hâm vừa nghĩ xong ngẩng đầu lên thì thấy Mạnh Ngôn đang cúi đầu đánh giá mình.
Mạnh Ngôn: "Tuy nhiên cô đã có thể đứng ra thì đã rất tuyệt rồi, rất nhiều người không muốn rước họa vào thân, cho dù biết cũng sợ phải chịu trách nhiệm."
Tất nhiên Diệp Thiển Hâm không thể nói mình có bàn tay vàng là được tái sinh, cô chỉ có thể ngại ngùng xua tay: "Mặc dù những đồng chí ở dưới không gặp nguy hiểm nhưng nếu ở trong môi trường thiếu oxy lâu thì đúng là không tốt cho cơ thể, tôi chỉ lo lắng những điều đó thôi."
"Có những người sẽ không lo lắng cho những người xa lạ không liên quan đến mình đâu." Ánh mắt Tiền Bân đầy hướng vọng, khen ngợi: "Đồng chí, cô không chỉ có tài năng mà còn rất tốt bụng, lại đặc biệt dũng cảm, khiến người ta vô cùng khâm phục, người như cô mà lại là nữ đồng chí thì càng..."
Tiền Bân và Tiểu Triệu đều mười mấy tuổi, ở bên cạnh Mạnh Ngôn làm cảnh vệ.
Mạnh Ngôn nghe Tiền Bân không ngừng khen ngợi Diệp Thiển Hâm, lúc đầu sắc mặt anh vẫn bình thường, nghe nhiều vào liền không nhịn được hắng giọng.
"Khụ khụ, tôi qua xem thử."
Tiền Bân thấy Mạnh Ngôn quay người đi mới ngậm miệng lại, vội vàng đuổi theo.
Lúc này Diệp Thiển Hâm mới có thể thở phào nhẹ nhõm, lúc nãy cô thực sự sợ Mạnh Ngôn hỏi mình tại sao lại có thể nhớ rõ bản vẽ như vậy.
"Em từng gặp chú Lưu? Từng thấy bản vẽ? Còn nhớ rõ bản vẽ như vậy?" Mạnh Ngôn vừa đi, Diệp Thư Quốc vẫn luôn im lặng liền kéo em gái ra ngoài cẩn thận hỏi han: "Hâm Hâm, em rốt cuộc có biết mình đang làm gì không?"
Diệp Thiển Hâm xếp ô lại, nhảy vào dưới ô của anh trai: "Anh trai, đợi về nhà rồi em sẽ giải thích với anh nhé?"
Diệp Thư Quốc nghi ngờ đánh giá cô nhưng cuối cùng vẫn gật đầu.
Không lâu sau, kỹ sư Lưu được Tiểu Triệu vừa cõng vừa khiêng đến, đang chuẩn bị xin lỗi chịu phạt thì bị Mạnh Ngôn gọi lại, bảo ông ta mau xem bản vẽ trước.
"Bản vẽ này... chính xác."
"Cứ theo vị trí này mà đục ống thông gió, tôi sẽ tính toán điểm nổ, có lẽ cần hai ngày mới có thể từ từ nổ ra, có thể dùng ống rỗng để vận chuyển vật tư cho các đồng chí."
Một câu của kỹ sư Lưu khiến hàng chục người có mặt ở đó đều thở phào nhẹ nhõm.
Diệp Thiển Hâm sửng sốt, đột nhiên hiểu ra điều gì đó.
Cô đã bắt đầu tò mò từ nãy, dựa vào tính cách cẩn thận của Mạnh Ngôn, sao anh có thể đột nhiên tin tưởng Nghiêm Vệ Đông như vậy.
Dù sao kiếp này thì chỉ một giờ nữa là kỹ sư Lưu tới, thử xem cũng không sao.
Nhưng nếu kỹ sư Lưu không có tin tức, thời gian lại trôi qua rất lâu, mà bản vẽ của Nghiêm Vệ Đông lại đủ chân thật thì trong tình huống không còn cách nào khác, Mạnh Ngôn chỉ có thể chọn tin tưởng Nghiêm Vệ Đông.
Diệp Thiển Hâm vừa nghĩ xong ngẩng đầu lên thì thấy Mạnh Ngôn đang cúi đầu đánh giá mình.
Mạnh Ngôn: "Tuy nhiên cô đã có thể đứng ra thì đã rất tuyệt rồi, rất nhiều người không muốn rước họa vào thân, cho dù biết cũng sợ phải chịu trách nhiệm."
Tất nhiên Diệp Thiển Hâm không thể nói mình có bàn tay vàng là được tái sinh, cô chỉ có thể ngại ngùng xua tay: "Mặc dù những đồng chí ở dưới không gặp nguy hiểm nhưng nếu ở trong môi trường thiếu oxy lâu thì đúng là không tốt cho cơ thể, tôi chỉ lo lắng những điều đó thôi."
"Có những người sẽ không lo lắng cho những người xa lạ không liên quan đến mình đâu." Ánh mắt Tiền Bân đầy hướng vọng, khen ngợi: "Đồng chí, cô không chỉ có tài năng mà còn rất tốt bụng, lại đặc biệt dũng cảm, khiến người ta vô cùng khâm phục, người như cô mà lại là nữ đồng chí thì càng..."
Tiền Bân và Tiểu Triệu đều mười mấy tuổi, ở bên cạnh Mạnh Ngôn làm cảnh vệ.
Mạnh Ngôn nghe Tiền Bân không ngừng khen ngợi Diệp Thiển Hâm, lúc đầu sắc mặt anh vẫn bình thường, nghe nhiều vào liền không nhịn được hắng giọng.
"Khụ khụ, tôi qua xem thử."
Tiền Bân thấy Mạnh Ngôn quay người đi mới ngậm miệng lại, vội vàng đuổi theo.
Lúc này Diệp Thiển Hâm mới có thể thở phào nhẹ nhõm, lúc nãy cô thực sự sợ Mạnh Ngôn hỏi mình tại sao lại có thể nhớ rõ bản vẽ như vậy.
"Em từng gặp chú Lưu? Từng thấy bản vẽ? Còn nhớ rõ bản vẽ như vậy?" Mạnh Ngôn vừa đi, Diệp Thư Quốc vẫn luôn im lặng liền kéo em gái ra ngoài cẩn thận hỏi han: "Hâm Hâm, em rốt cuộc có biết mình đang làm gì không?"
Diệp Thiển Hâm xếp ô lại, nhảy vào dưới ô của anh trai: "Anh trai, đợi về nhà rồi em sẽ giải thích với anh nhé?"
Diệp Thư Quốc nghi ngờ đánh giá cô nhưng cuối cùng vẫn gật đầu.
Không lâu sau, kỹ sư Lưu được Tiểu Triệu vừa cõng vừa khiêng đến, đang chuẩn bị xin lỗi chịu phạt thì bị Mạnh Ngôn gọi lại, bảo ông ta mau xem bản vẽ trước.
"Bản vẽ này... chính xác."
"Cứ theo vị trí này mà đục ống thông gió, tôi sẽ tính toán điểm nổ, có lẽ cần hai ngày mới có thể từ từ nổ ra, có thể dùng ống rỗng để vận chuyển vật tư cho các đồng chí."
Một câu của kỹ sư Lưu khiến hàng chục người có mặt ở đó đều thở phào nhẹ nhõm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.