Thập Niên 70: Mối Tình Đầu Pháo Hôi Thức Tỉnh Rồi
Chương 33:
Chiêu Nhiên
13/05/2024
Diệp Thiển Hâm khoanh tay, nhìn mọi người: "Anh ta không dám, người bình thường thật sự không có chuyện gì sẽ sợ cái này sao?"
Vì hiểu lầm của Diệp Thiển Hâm vừa nãy nên mọi người đều cẩn thận hơn một chút.
"Thầy Nghiêm, nữ thanh niên trí thức Diệp nói đúng đấy, thầy cứ để mọi người khám một chút đi."
"Đúng vậy, thầy ở ký túc xá cơ mà, có thể có sự riêng tư gì chứ."
Người tốt tính vẫn đang khuyên bảo, những người nóng tính đã xắn tay áo đi xuống: "Tôi thấy là anh ta ăn trộm đấy! Còn khách sáo với anh ta làm gì, tôi đi đến ký túc xá của anh ta lục tung lên liền!"
Nghiêm Vệ Đông hoảng sợ, liều mạng vùng vẫy, muốn đi ngăn cản người ta nhưng Lưu Toàn An giữ chặt không buông tay.
"Diệp Thiển Hâm!" Nghiêm Vệ Đông mở to mắt: "Cô ghét tôi đến mức này sao? Lấy tình nghĩa trước đây của chúng ta, nói một lời cho tôi đi!"
Diệp Thiển Hâm chớp mắt: "Tôi ghét anh làm gì? Tôi chỉ thuật lại những gì tôi nhìn thấy thôi, hơn nữa, chúng ta cũng chẳng có tình nghĩa gì cả."
Lưu Toàn An ở thôn Hướng Dương, ít nhiều cũng nghe được một số tin đồn, hắn không nhịn được mà khạc một bãi nước bọt về phía Nghiêm Vệ Đông: "Anh đừng giả vờ đa tình nữa được không, đến ăn chực, nữ thanh niên trí thức Diệp ngại nên mới không từ chối anh thôi, liền tưởng mình là cái gì chứ, sao không về nhà đái vào cái chậu rồi soi gương xem mình là dạng gì."
Nghiêm Vệ Đông tức nghẹn ngực, sắc mặt dần đen sì, mãi vẫn không nói nên lời.
Mãi cho đến khi những người trong thôn lúc nãy xuống núi quay về, trên tay cầm bản đồ gốc đã bị làm ướt, đầu Nghiêm Vệ Đông mới cụp xuống hẳn, nhìn kỹ hơn thì thấy trong hốc mắt hắn ta như có nước mắt.
Diệp Thiển Hâm cười lạnh một tiếng: "Anh thật sự coi mọi người là kẻ ngốc sao, thế thì anh thông minh đến mức nào cơ chứ? Nếu anh thực sự thông minh, muốn vào thành thì phải đàng hoàng thi đỗ để về chứ, sao lại phải làm những trò hạ lưu thế này."
Hắn ta tưởng mình đến từ một thời đại tiến bộ hơn nên cho rằng trí thông minh của mình cũng cao hơn, nhưng thực ra, ở thời đại nào thì người ngu vẫn chỉ là kẻ ngu mà thôi.
"Ái chà--"
Không biết ai trong số những người thân của những đồng chí gặp nạn kia đã khởi xướng, ném thẳng một viên đá vào đầu Nghiêm Vệ Đông.
"Tôi còn coi thầy Nghiêm là trí thức, hóa ra chỉ là một tên súc sinh!"
"Hắn ta còn từng ăn dưa chuột nhà tôi, hẳn ba quả to đùng, đúng là cho trâu ăn cỏ!"
"Phịch." một tiếng, mấy viên đá nhỏ ném vào, chiếc ô trong tay Nghiêm Vệ Đông cũng bị đánh rơi sang một bên, hắn ta như một con gà rớt xuống nước, bị Lưu Toàn An giữ chặt.
Nghiêm Vệ Đông mới đến thôn Hướng Dương đã cứu con trai rơi xuống nước của Vương trưởng thôn, mọi người vẫn luôn có ấn tượng rất tốt về hắn ta, sau đó Nghiêm Vệ Đông không tham gia kỳ thi tuyển dụng giáo viên của trường cấp hai của thôn mà được đội phân công trực tiếp đến đó dạy học, mọi người cũng không có ý kiến gì.
Vì hiểu lầm của Diệp Thiển Hâm vừa nãy nên mọi người đều cẩn thận hơn một chút.
"Thầy Nghiêm, nữ thanh niên trí thức Diệp nói đúng đấy, thầy cứ để mọi người khám một chút đi."
"Đúng vậy, thầy ở ký túc xá cơ mà, có thể có sự riêng tư gì chứ."
Người tốt tính vẫn đang khuyên bảo, những người nóng tính đã xắn tay áo đi xuống: "Tôi thấy là anh ta ăn trộm đấy! Còn khách sáo với anh ta làm gì, tôi đi đến ký túc xá của anh ta lục tung lên liền!"
Nghiêm Vệ Đông hoảng sợ, liều mạng vùng vẫy, muốn đi ngăn cản người ta nhưng Lưu Toàn An giữ chặt không buông tay.
"Diệp Thiển Hâm!" Nghiêm Vệ Đông mở to mắt: "Cô ghét tôi đến mức này sao? Lấy tình nghĩa trước đây của chúng ta, nói một lời cho tôi đi!"
Diệp Thiển Hâm chớp mắt: "Tôi ghét anh làm gì? Tôi chỉ thuật lại những gì tôi nhìn thấy thôi, hơn nữa, chúng ta cũng chẳng có tình nghĩa gì cả."
Lưu Toàn An ở thôn Hướng Dương, ít nhiều cũng nghe được một số tin đồn, hắn không nhịn được mà khạc một bãi nước bọt về phía Nghiêm Vệ Đông: "Anh đừng giả vờ đa tình nữa được không, đến ăn chực, nữ thanh niên trí thức Diệp ngại nên mới không từ chối anh thôi, liền tưởng mình là cái gì chứ, sao không về nhà đái vào cái chậu rồi soi gương xem mình là dạng gì."
Nghiêm Vệ Đông tức nghẹn ngực, sắc mặt dần đen sì, mãi vẫn không nói nên lời.
Mãi cho đến khi những người trong thôn lúc nãy xuống núi quay về, trên tay cầm bản đồ gốc đã bị làm ướt, đầu Nghiêm Vệ Đông mới cụp xuống hẳn, nhìn kỹ hơn thì thấy trong hốc mắt hắn ta như có nước mắt.
Diệp Thiển Hâm cười lạnh một tiếng: "Anh thật sự coi mọi người là kẻ ngốc sao, thế thì anh thông minh đến mức nào cơ chứ? Nếu anh thực sự thông minh, muốn vào thành thì phải đàng hoàng thi đỗ để về chứ, sao lại phải làm những trò hạ lưu thế này."
Hắn ta tưởng mình đến từ một thời đại tiến bộ hơn nên cho rằng trí thông minh của mình cũng cao hơn, nhưng thực ra, ở thời đại nào thì người ngu vẫn chỉ là kẻ ngu mà thôi.
"Ái chà--"
Không biết ai trong số những người thân của những đồng chí gặp nạn kia đã khởi xướng, ném thẳng một viên đá vào đầu Nghiêm Vệ Đông.
"Tôi còn coi thầy Nghiêm là trí thức, hóa ra chỉ là một tên súc sinh!"
"Hắn ta còn từng ăn dưa chuột nhà tôi, hẳn ba quả to đùng, đúng là cho trâu ăn cỏ!"
"Phịch." một tiếng, mấy viên đá nhỏ ném vào, chiếc ô trong tay Nghiêm Vệ Đông cũng bị đánh rơi sang một bên, hắn ta như một con gà rớt xuống nước, bị Lưu Toàn An giữ chặt.
Nghiêm Vệ Đông mới đến thôn Hướng Dương đã cứu con trai rơi xuống nước của Vương trưởng thôn, mọi người vẫn luôn có ấn tượng rất tốt về hắn ta, sau đó Nghiêm Vệ Đông không tham gia kỳ thi tuyển dụng giáo viên của trường cấp hai của thôn mà được đội phân công trực tiếp đến đó dạy học, mọi người cũng không có ý kiến gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.