Thập Niên 70: Mối Tình Đầu Pháo Hôi Thức Tỉnh Rồi
Chương 35:
Chiêu Nhiên
13/05/2024
Diệp Thư Quốc vốn cảm thấy ý kiến này không tệ nhưng vừa nghe Diệp Thiển Hâm nói vậy, hắn cũng gật đầu: "Anh tốt nhất nên lo nhiệm vụ tổ chức giao phó trước, chúng tôi có thể tự nghĩ cách."
"Hôm nay xảy ra chuyện, tôi cũng nên về báo cáo, chuyện này cũng tiện thể đưa hai người về, không mất thời gian." Mạnh Ngôn vừa nói vừa đi đến cạnh xe, tiện tay mở cửa xe phía sau, ra hiệu họ đi qua.
"Vậy vừa hay." Diệp Thư Quốc vừa đáp lại, vừa định đi qua thì bị Diệp Thiển Hâm kéo lại.
Diệp Thiển Hâm cười nói: "Nhưng chúng tôi chỉ là người dân bình thường, đi xe quân dụng e rằng quá mức, anh vẫn nên về trước đi, hôm nay tôi cũng khá mệt, trên đường còn phải đi bộ một đoạn nữa, vừa hay trực tiếp đến nhà ông Hoàng nghỉ ngơi."
Mạnh Ngôn quan sát Diệp Thiển Hâm, tay nhẹ nhàng gõ lên cửa xe: "Mệt thì có thể ngủ trên xe mà."
Diệp Thiển Hâm: "..."
Đây đúng là rất khó từ chối!
"Xe quân dụng vốn là phục vụ nhân dân, hơn nữa hôm nay cô đã giúp đỡ rất nhiều, không có gì không thể đi được." Mạnh Ngôn bổ sung thêm.
"Đúng vậy." Tiểu Triệu vội không nói nên lời mà gật đầu: "Đồng chí Diệp, hôm nay chúng ta cũng có duyên, lúc này tôi đều nghĩ may mà khi đó tôi đã đâm phải cô một cái, ôi không, không đúng, tôi lỡ lời rồi, tóm lại thì cô đừng để ý, tôi lái xe rất vững, cô cứ ngủ tự nhiên."
"Tiểu Triệu." Mạnh Ngôn nhướng mày: "Đi lấy hồ sơ của đồng chí Diệp."
"Vâng, được ạ."
Diệp Thiển Hâm ngạc nhiên nhìn về phía đó, cô gần như quên mất chuyện mình về lấy hồ sơ, còn Mạnh Ngôn lại có thể nhớ.
Mạnh Ngôn buông tay khỏi cửa xe, nhìn Diệp Thiển Hâm: "Chúng ta chờ anh ta qua, lên xe trước đi."
Diệp Thiển Hâm dừng lại một chút, cuối cùng không chịu được đôi chân mệt mỏi, gật đầu cùng Diệp Thư Quốc ngồi vào hàng ghế sau xe.
Trên đường về, Tiểu Triệu lái xe rất vững nhưng nửa đầu đường đất vẫn có chút xóc nảy.
Diệp Thiển Hâm chống cằm nhìn ra bên ngoài cửa sổ, những tán cây nhấp nhô trải dài, mái tóc cô phủ trong ánh hoàng hôn như phủ một tầng sương vàng nhạt.
Mạnh Ngôn cũng nhìn ra ngoài cửa sổ nhưng ánh mắt lại dừng ở kính chiếu hậu.
"Đồng chí Diệp, đầu óc tôi không tốt lắm, những lời vừa nãy nếu có gì không phải, mong cô đừng để bụng." Tiểu Triệu vừa lái xe vừa xin lỗi Diệp Thiển Hâm.
"Không sao." Diệp Thiển Hâm day day cằm: "Tôi vốn đã quên rồi, nếu không phải gặp anh, tôi cũng không nhớ nổi vẫn còn chuyện này, nếu không thì những đồng chí bên dưới còn phải chịu khổ nhiều ngày."
Nghĩ lại cảnh tượng những người đó lúc trước vì ở bên dưới quá lâu mà thiếu oxy dẫn đến tổn thương tim phổi, sau khi lên đến mặt đất thì sắc mặt đều tím tái, trong lòng Diệp Thiển Hâm không khỏi lại chửi thầm Nghiêm Vệ Đông hai tiếng.
Diệp Thư Quốc hừ lạnh một tiếng: "Tên Nghiêm Vệ Đông này đúng là không ra gì, vì tiền đồ của mình mà làm mấy chuyện hại người hại mình."
"Hôm nay xảy ra chuyện, tôi cũng nên về báo cáo, chuyện này cũng tiện thể đưa hai người về, không mất thời gian." Mạnh Ngôn vừa nói vừa đi đến cạnh xe, tiện tay mở cửa xe phía sau, ra hiệu họ đi qua.
"Vậy vừa hay." Diệp Thư Quốc vừa đáp lại, vừa định đi qua thì bị Diệp Thiển Hâm kéo lại.
Diệp Thiển Hâm cười nói: "Nhưng chúng tôi chỉ là người dân bình thường, đi xe quân dụng e rằng quá mức, anh vẫn nên về trước đi, hôm nay tôi cũng khá mệt, trên đường còn phải đi bộ một đoạn nữa, vừa hay trực tiếp đến nhà ông Hoàng nghỉ ngơi."
Mạnh Ngôn quan sát Diệp Thiển Hâm, tay nhẹ nhàng gõ lên cửa xe: "Mệt thì có thể ngủ trên xe mà."
Diệp Thiển Hâm: "..."
Đây đúng là rất khó từ chối!
"Xe quân dụng vốn là phục vụ nhân dân, hơn nữa hôm nay cô đã giúp đỡ rất nhiều, không có gì không thể đi được." Mạnh Ngôn bổ sung thêm.
"Đúng vậy." Tiểu Triệu vội không nói nên lời mà gật đầu: "Đồng chí Diệp, hôm nay chúng ta cũng có duyên, lúc này tôi đều nghĩ may mà khi đó tôi đã đâm phải cô một cái, ôi không, không đúng, tôi lỡ lời rồi, tóm lại thì cô đừng để ý, tôi lái xe rất vững, cô cứ ngủ tự nhiên."
"Tiểu Triệu." Mạnh Ngôn nhướng mày: "Đi lấy hồ sơ của đồng chí Diệp."
"Vâng, được ạ."
Diệp Thiển Hâm ngạc nhiên nhìn về phía đó, cô gần như quên mất chuyện mình về lấy hồ sơ, còn Mạnh Ngôn lại có thể nhớ.
Mạnh Ngôn buông tay khỏi cửa xe, nhìn Diệp Thiển Hâm: "Chúng ta chờ anh ta qua, lên xe trước đi."
Diệp Thiển Hâm dừng lại một chút, cuối cùng không chịu được đôi chân mệt mỏi, gật đầu cùng Diệp Thư Quốc ngồi vào hàng ghế sau xe.
Trên đường về, Tiểu Triệu lái xe rất vững nhưng nửa đầu đường đất vẫn có chút xóc nảy.
Diệp Thiển Hâm chống cằm nhìn ra bên ngoài cửa sổ, những tán cây nhấp nhô trải dài, mái tóc cô phủ trong ánh hoàng hôn như phủ một tầng sương vàng nhạt.
Mạnh Ngôn cũng nhìn ra ngoài cửa sổ nhưng ánh mắt lại dừng ở kính chiếu hậu.
"Đồng chí Diệp, đầu óc tôi không tốt lắm, những lời vừa nãy nếu có gì không phải, mong cô đừng để bụng." Tiểu Triệu vừa lái xe vừa xin lỗi Diệp Thiển Hâm.
"Không sao." Diệp Thiển Hâm day day cằm: "Tôi vốn đã quên rồi, nếu không phải gặp anh, tôi cũng không nhớ nổi vẫn còn chuyện này, nếu không thì những đồng chí bên dưới còn phải chịu khổ nhiều ngày."
Nghĩ lại cảnh tượng những người đó lúc trước vì ở bên dưới quá lâu mà thiếu oxy dẫn đến tổn thương tim phổi, sau khi lên đến mặt đất thì sắc mặt đều tím tái, trong lòng Diệp Thiển Hâm không khỏi lại chửi thầm Nghiêm Vệ Đông hai tiếng.
Diệp Thư Quốc hừ lạnh một tiếng: "Tên Nghiêm Vệ Đông này đúng là không ra gì, vì tiền đồ của mình mà làm mấy chuyện hại người hại mình."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.