[Thập Niên 70] Mỹ Nhân Kiều Mềm Ngọt Ngào Cưng Chiều Hàng Ngày
Chương 1: Mở Đầu (1)
Thu Dương
03/12/2023
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Năm 1970, mùa đông phía bắc Hoa Quốc, gió lạnh gào thét chậm rãi đánh úp lại.
Như là trong một đêm, bông tuyết rào rạt bay xuống, phủ kín mái hiên, áp cong cành cây trụi lủi, rơi xuống mặt đất chồng chất tuyết thật dày.
Tuyết đọng mềm xốp rắn chắc, một chân sâu một chân nông như đạp lên đám mây, xúc cảm mềm như bông dưới chân khó được sinh ra chút thú ý, nhưng giờ phút này Giản Lộ không có thời gian thưởng thức phong cảnh băng tuyết phía Bắc, thời tiết rét lạnh, cô bước chân thật nhanh.
Đôi tay thiếu nữ cắm vào túi, nắm chặt thành quyền, đầu đội mũ len cũ nát, ngăn cản hơn phân nửa gió tuyết, áo khoác màu xanh đen trên người tạo năm sáu cái mụn vá lớn bé, màu thâm mà trầm.
Áo khoác là khi con gái lớn nhà họ Giản mười mấy tuổi làm quần áo mới, mặc mấy năm từ nhỏ đến lớn, vòng đi vòng lại áo khoác này rốt cuộc truyền tới trong tay Giản Lộ đứng hàng lão tứ.
Áo quần màu trắng lại cũ nát, nhưng không ngăn được khuôn mặt kiều tiếu ở băng thiên tuyết địa như sáng lên.
“Lộ Lộ, mượn vải cho chị ba cháu đúng không?” Dưới cây hòe già, bác gái Lưu đang chuẩn bị chạy về nhà lại nhìn thấy cô gái xinh đẹp nhất trong thôn, khó tránh khỏi hỏi nhiều vài câu.
Giản Lộ thở ra một luồng hơi trắng, phun ra như cũng kết vụn băng: “Vâng, bác gái Lưu, mượn ba thước vải.”
Lại qua nửa tháng, chị ba của Giản Lộ Giản Hân sẽ phải xuất giá, cô dâu mới xuất giá tóm lại đến có quần áo mới, hôm nay, mẹ ruột của Giản Lộ Trương Thúy Hà đã để cô mang theo một quả trứng gà lên nhà đại đội trưởng mượn vải.
Vốn nhà họ Giản tích cóp ba thước vải, hiện giờ lại mượn ba thước, mua sáu thước vải mới có thể làm một bộ quần áo vẻ vang.
“Chờ chị ba cháu gả đi, cháu cũng nhanh thôi!” Bác gái Lưu tinh tế đánh giá tứ nha đầu nhà họ Giản, thật sự không giống nhau!
Một khuôn mặt trứng ngỗng xinh đẹp đồng lòng người, mặt mày minh diễm tiếu lệ, mắt đào hoa lộ ra tia mị hoặc người, nhưng bên trong rõ ràng lại là một hồ nước thanh triệt, sạch sẽ trong suốt, dưới mũi nhỏ vểnh lên, đôi môi đỏ bừng hơi mím, cũng không biết có phải mang theo một chút ngượng ngùng hay không.
“Bác gái Lưu, bác nói đùa, cháu còn chưa vội.”
Chào bác gái Lưu, Giản Lộ ôm ba thước vải trân quý kia đi đến cửa nhà họ Giản.
Phòng ốc Nhà họ Giản và tất cả hai tòa, đều là nhà gạch xanh mái ngói, nhưng bởi vì lâu năm không tu sửa, cảnh tượng hơi rách nát. Phía đông là nhà ở của ba mẹ Giản và phòng bếp, bên phải là nhà chính, hai sườn nhà chính có hai phòng, trước kia là bốn chị em ở Nhà họ Giản, lão đại lão nhị phân biệt xuất giá, chỉ còn con gái ba Giản Hân và con gái bốn Giản Lộ ở đây.
Sân trước Nhà họ Giản không lớn, tổng cộng mười tới bình, sân trước có đồng ruộng nhỏ và dài, phía đông là xây chuồng gà đơn sơ, nuôi ba con gà.
Nhìn phòng ốc nồng đậm sắc thái thập niên 70 này, Giản Lộ bước chân về nhà càng thêm nặng nề.
Năm 1970, mùa đông phía bắc Hoa Quốc, gió lạnh gào thét chậm rãi đánh úp lại.
Như là trong một đêm, bông tuyết rào rạt bay xuống, phủ kín mái hiên, áp cong cành cây trụi lủi, rơi xuống mặt đất chồng chất tuyết thật dày.
Tuyết đọng mềm xốp rắn chắc, một chân sâu một chân nông như đạp lên đám mây, xúc cảm mềm như bông dưới chân khó được sinh ra chút thú ý, nhưng giờ phút này Giản Lộ không có thời gian thưởng thức phong cảnh băng tuyết phía Bắc, thời tiết rét lạnh, cô bước chân thật nhanh.
Đôi tay thiếu nữ cắm vào túi, nắm chặt thành quyền, đầu đội mũ len cũ nát, ngăn cản hơn phân nửa gió tuyết, áo khoác màu xanh đen trên người tạo năm sáu cái mụn vá lớn bé, màu thâm mà trầm.
Áo khoác là khi con gái lớn nhà họ Giản mười mấy tuổi làm quần áo mới, mặc mấy năm từ nhỏ đến lớn, vòng đi vòng lại áo khoác này rốt cuộc truyền tới trong tay Giản Lộ đứng hàng lão tứ.
Áo quần màu trắng lại cũ nát, nhưng không ngăn được khuôn mặt kiều tiếu ở băng thiên tuyết địa như sáng lên.
“Lộ Lộ, mượn vải cho chị ba cháu đúng không?” Dưới cây hòe già, bác gái Lưu đang chuẩn bị chạy về nhà lại nhìn thấy cô gái xinh đẹp nhất trong thôn, khó tránh khỏi hỏi nhiều vài câu.
Giản Lộ thở ra một luồng hơi trắng, phun ra như cũng kết vụn băng: “Vâng, bác gái Lưu, mượn ba thước vải.”
Lại qua nửa tháng, chị ba của Giản Lộ Giản Hân sẽ phải xuất giá, cô dâu mới xuất giá tóm lại đến có quần áo mới, hôm nay, mẹ ruột của Giản Lộ Trương Thúy Hà đã để cô mang theo một quả trứng gà lên nhà đại đội trưởng mượn vải.
Vốn nhà họ Giản tích cóp ba thước vải, hiện giờ lại mượn ba thước, mua sáu thước vải mới có thể làm một bộ quần áo vẻ vang.
“Chờ chị ba cháu gả đi, cháu cũng nhanh thôi!” Bác gái Lưu tinh tế đánh giá tứ nha đầu nhà họ Giản, thật sự không giống nhau!
Một khuôn mặt trứng ngỗng xinh đẹp đồng lòng người, mặt mày minh diễm tiếu lệ, mắt đào hoa lộ ra tia mị hoặc người, nhưng bên trong rõ ràng lại là một hồ nước thanh triệt, sạch sẽ trong suốt, dưới mũi nhỏ vểnh lên, đôi môi đỏ bừng hơi mím, cũng không biết có phải mang theo một chút ngượng ngùng hay không.
“Bác gái Lưu, bác nói đùa, cháu còn chưa vội.”
Chào bác gái Lưu, Giản Lộ ôm ba thước vải trân quý kia đi đến cửa nhà họ Giản.
Phòng ốc Nhà họ Giản và tất cả hai tòa, đều là nhà gạch xanh mái ngói, nhưng bởi vì lâu năm không tu sửa, cảnh tượng hơi rách nát. Phía đông là nhà ở của ba mẹ Giản và phòng bếp, bên phải là nhà chính, hai sườn nhà chính có hai phòng, trước kia là bốn chị em ở Nhà họ Giản, lão đại lão nhị phân biệt xuất giá, chỉ còn con gái ba Giản Hân và con gái bốn Giản Lộ ở đây.
Sân trước Nhà họ Giản không lớn, tổng cộng mười tới bình, sân trước có đồng ruộng nhỏ và dài, phía đông là xây chuồng gà đơn sơ, nuôi ba con gà.
Nhìn phòng ốc nồng đậm sắc thái thập niên 70 này, Giản Lộ bước chân về nhà càng thêm nặng nề.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.