Thập Niên 70: Mỹ Nhân Kiều Mềm
Chương 32: Hệ Thống Cá Âm Dương
Tiểu Cầm Bảo
23/01/2023
Đêm đó
Cả Dương gia dường như chẳng được yên giấc.
Mẹ Dương đau người không ngủ được, bà đến một đồng xu cũng bẻ thành hai nửa để trả cho người ta, con gái nhỏ Thụ Ảnh của bà sao có thể tiêu tiền như thế, bà xoay người ồn ào làm cho ba Dương cảm thấy hơi đau đầu.
Chị dâu Hồng Tiểu Quyên về phòng cũng oán giận với anh trai Dương Kiến Quốc: “Mẹ cũng quá bất công, chỉ biết thương con gái, làm khó em vì sinh ba đứa cháu trai cho Dương gia, cũng chẳng có kết cục tốt đẹp gì!”
Cô tự nhận bản thân đã sinh cho Dương gia ba đứa cháu trai, đây là một cống hiến lớn lao bao nhiêu!
“Sao mẹ không thương con trai anh, nó cũng là cháu đích tôn của bà, không phải em gái còn nhỏ đấy sao?” Anh trai Dương Kiến Quốc lại không cho là đúng.
“Còn nhỏ? Con bé đã mười mấy tuổi! Tuổi này là đã gả chồng được rồi!”
“Gì mà gả chồng? Em gái còn nhỏ, còn phải ở thêm mấy năm! Cả nhà anh ai cũng không nỡ gả con bé.” Anh trai Dương Kiến Quốc không vui nói.
“........” Nói chuyện với một người đầu gỗ một câu cũng không thông!
Bên kia, chị dâu Vương Dung cũng muốn làm ầm làm ĩ với chồng, nề hà chồng cô đang ở ngoài sửa cầu, nằm trên giường càng nghĩ càng chua xót.
Cô là một người đến từ thành thị, ba mẹ rất trọng nam khinh nữ, nếu không phải thế thì sao cô lại về nông thôn, mà không phải là anh em cô về nông thôn?
Nhưng mà tại sao cô lại gặp phải một bà mẹ chồng đầu óc có tật xấu như thế? Ở nông thôn có nhà nào coi trọng một nha đầu như vậy?
Mấy năm trước thiên tai, có rất nhiều gia đình nuôi không nổi, ném hết con gái, để nó tự sinh tự diệt.
Kết quả, nhà chồng của cô ta thì không giống thế, chỉ biết thương mỗi đứa con gái mà mình sinh ra!
Mấy năm nay không ít lần cô ta bắt gặp người khác sinh con gái, sinh nhiều con trai thì người ta sẽ coi trọng con gái hơn sao?
Cô ta vừa hâm mộ vừa ghen ghét, cô ta là một ngời đến từ thành phố, lại kém hơn một nha đầu ở nông thôn?
Dùng mấy chục phân tiền để mua xà phòng nói mua là mua, mẹ chồng ngay cả một câu nặng lời cũng không nỡ thốt ra trách móc nó.
Cô ta lại nhìn về phía hai đứa con gái vừa mới sinh, cũng không thấy mẹ chồng thương con gái mình bao nhiêu, chỉ biết thương đứa con gái bò từ trong bụng bản thân ra.
Nhưng mà, con gái dù gì vẫn phải gả ra ngoài, cuối cùng chỉ có con trai bầu bạn, Vương Dung nhớ đến ba đứa con trai của chị dâu cả mà có chút chua xót.
Sao cô ta lại khổ như thế!
-
Thụ Ảnh không biết ‘hai mươi phân tiền’ mà cô thuận miệng nói, làm cho cả nhà Dương gia chẳng ai ngủ ngon.
Nhưng chuyện đêm nay không ngăn cản được cô hiểu rõ cái nhà này thật sự rất nghèo.
Đồng thời, cô cũng nhìn chằm chằm vào hình xăm con cá âm dương trên tay, cân nhắc, bản thân nên làm thế nào để lấy được một cục xà phòng ra?
Hình xăm con cá âm dương này thật ra có một hệ thống trung tâm mua sắm ở trong đó, nhưng mà màu xám có nghĩa là bị khóa.
Đúng rồi, không biết hai con cá kia còn sống không? Hôm qua giữa trưa lúc cô đi tắm, có rót nước giếng cho chúng nó, còn nhỏ giọt sương mưa cuối cùng của mình.
Cô có loại dự cảm, hai con cá này rất quan trọng, nếu mà chết, thì bàn tay vàng cũng sẽ biến mất.
Cô đang nghĩ ngợi, đột nhiên có một giọng nói trẻ con truyền đến.
“Đinh! Hệ thống cá âm dương online, có muốn đăng nhập chính thức vào hệ thống cá âm dương không?”
Thụ Ảnh sửng sốt, lập tức đáp lại đầy quyết đoán: “Có!”
“Đinh! Chúc mừng ký chủ chính thức kết giới!” Giọng nói đầy trẻ con vừa máy móc lại truyền đến.
Cả Dương gia dường như chẳng được yên giấc.
Mẹ Dương đau người không ngủ được, bà đến một đồng xu cũng bẻ thành hai nửa để trả cho người ta, con gái nhỏ Thụ Ảnh của bà sao có thể tiêu tiền như thế, bà xoay người ồn ào làm cho ba Dương cảm thấy hơi đau đầu.
Chị dâu Hồng Tiểu Quyên về phòng cũng oán giận với anh trai Dương Kiến Quốc: “Mẹ cũng quá bất công, chỉ biết thương con gái, làm khó em vì sinh ba đứa cháu trai cho Dương gia, cũng chẳng có kết cục tốt đẹp gì!”
Cô tự nhận bản thân đã sinh cho Dương gia ba đứa cháu trai, đây là một cống hiến lớn lao bao nhiêu!
“Sao mẹ không thương con trai anh, nó cũng là cháu đích tôn của bà, không phải em gái còn nhỏ đấy sao?” Anh trai Dương Kiến Quốc lại không cho là đúng.
“Còn nhỏ? Con bé đã mười mấy tuổi! Tuổi này là đã gả chồng được rồi!”
“Gì mà gả chồng? Em gái còn nhỏ, còn phải ở thêm mấy năm! Cả nhà anh ai cũng không nỡ gả con bé.” Anh trai Dương Kiến Quốc không vui nói.
“........” Nói chuyện với một người đầu gỗ một câu cũng không thông!
Bên kia, chị dâu Vương Dung cũng muốn làm ầm làm ĩ với chồng, nề hà chồng cô đang ở ngoài sửa cầu, nằm trên giường càng nghĩ càng chua xót.
Cô là một người đến từ thành thị, ba mẹ rất trọng nam khinh nữ, nếu không phải thế thì sao cô lại về nông thôn, mà không phải là anh em cô về nông thôn?
Nhưng mà tại sao cô lại gặp phải một bà mẹ chồng đầu óc có tật xấu như thế? Ở nông thôn có nhà nào coi trọng một nha đầu như vậy?
Mấy năm trước thiên tai, có rất nhiều gia đình nuôi không nổi, ném hết con gái, để nó tự sinh tự diệt.
Kết quả, nhà chồng của cô ta thì không giống thế, chỉ biết thương mỗi đứa con gái mà mình sinh ra!
Mấy năm nay không ít lần cô ta bắt gặp người khác sinh con gái, sinh nhiều con trai thì người ta sẽ coi trọng con gái hơn sao?
Cô ta vừa hâm mộ vừa ghen ghét, cô ta là một ngời đến từ thành phố, lại kém hơn một nha đầu ở nông thôn?
Dùng mấy chục phân tiền để mua xà phòng nói mua là mua, mẹ chồng ngay cả một câu nặng lời cũng không nỡ thốt ra trách móc nó.
Cô ta lại nhìn về phía hai đứa con gái vừa mới sinh, cũng không thấy mẹ chồng thương con gái mình bao nhiêu, chỉ biết thương đứa con gái bò từ trong bụng bản thân ra.
Nhưng mà, con gái dù gì vẫn phải gả ra ngoài, cuối cùng chỉ có con trai bầu bạn, Vương Dung nhớ đến ba đứa con trai của chị dâu cả mà có chút chua xót.
Sao cô ta lại khổ như thế!
-
Thụ Ảnh không biết ‘hai mươi phân tiền’ mà cô thuận miệng nói, làm cho cả nhà Dương gia chẳng ai ngủ ngon.
Nhưng chuyện đêm nay không ngăn cản được cô hiểu rõ cái nhà này thật sự rất nghèo.
Đồng thời, cô cũng nhìn chằm chằm vào hình xăm con cá âm dương trên tay, cân nhắc, bản thân nên làm thế nào để lấy được một cục xà phòng ra?
Hình xăm con cá âm dương này thật ra có một hệ thống trung tâm mua sắm ở trong đó, nhưng mà màu xám có nghĩa là bị khóa.
Đúng rồi, không biết hai con cá kia còn sống không? Hôm qua giữa trưa lúc cô đi tắm, có rót nước giếng cho chúng nó, còn nhỏ giọt sương mưa cuối cùng của mình.
Cô có loại dự cảm, hai con cá này rất quan trọng, nếu mà chết, thì bàn tay vàng cũng sẽ biến mất.
Cô đang nghĩ ngợi, đột nhiên có một giọng nói trẻ con truyền đến.
“Đinh! Hệ thống cá âm dương online, có muốn đăng nhập chính thức vào hệ thống cá âm dương không?”
Thụ Ảnh sửng sốt, lập tức đáp lại đầy quyết đoán: “Có!”
“Đinh! Chúc mừng ký chủ chính thức kết giới!” Giọng nói đầy trẻ con vừa máy móc lại truyền đến.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.