Thập Niên 70, Mỹ Nhân Làm Tinh Ôm Đùi Đại Lão
Chương 12:
Đường Qua Tử
09/08/2024
Cuối cùng vẫn phải khóc lóc giải quyết trong cái bô mà cháu trai cô hồi nhỏ dùng.
Cái thứ đó đựng đầy chất lỏng, mùi hôi thối khắp phòng, Lương Thanh Thanh không muốn không gian riêng tư duy nhất của mình bị ô uế, lại không tiện làm phiền người khác giúp mình đổ chất thải, đắn đo mãi, cuối cùng không còn cách nào khác, cô chỉ có thể nín thở chạy ra nhà vệ sinh đổ.
Đổ xong quay về lại khóc một trận….
Nửa tháng tiếp theo, Lương Thanh Thanh đều nằm trên giường nhìn chằm chằm vào trần nhà xám xịt, suy nghĩ về con đường tương lai, ngoài ăn cơm và đi vệ sinh, cô không bước một chân ra khỏi cửa.
Đúng vậy, những ngày này cô đã có thể bịt mũi đi vệ sinh rồi, phải nói rằng con người là loài động vật có khả năng thích nghi mạnh nhất?
May mà điểm này so với nguyên chủ cũng không chênh lệch là bao, vừa vặn chứng thực bản tính lười biếng, không để người khác phát hiện ra điều bất thường, ngược lại còn thấy như vậy mới đúng.
Suy nghĩ lâu như vậy, cuối cùng cô cũng đưa ra một kết luận quan trọng nhất, đó chính là thoát khỏi vùng nông thôn nghèo khó, chạy thẳng vào thành phố để hưởng cuộc sống tốt đẹp.
Ít nhất cũng phải có nhà vệ sinh sạch sẽ!
Nhưng bây giờ là thời điểm nào? Mùa hè năm 1975, là thời đại mà muốn đi xa cũng phải xin giấy phép của cán bộ lãnh đạo, người bình thường muốn đổi đời chỉ có hai con đường, hoặc là có một công việc chính thức, hoặc là kết hôn với người thành phố.
Muốn có được một công việc, một là thông qua tuyển dụng, hai là tìm mối quan hệ hoặc bỏ tiền ra mua.
Tuyển dụng thì trước là nội bộ, sau là bên ngoài, trước là thành phố, sau là nông thôn.
Ước chừng phải đến năm nảo năm nào mới có thể gặp được một lần, nếu không thì đã không đến nỗi hàng năm đều có nhiều thanh niên thất nghiệp lựa chọn về quê, ở quê kiếm miếng cơm ăn cũng tốt hơn là ở thành phố chết đói.
Con đường thứ hai thì nhà họ Lương nghèo rớt mồng tơi, lại là nông dân nghèo vẻ vang đời đời kiếp kiếp, không có quan hệ cũng không có tiền.
Hơn nữa công việc chính thức thời này đều là bát cơm sắt, có thể truyền cho đời sau! Trừ khi gia đình xảy ra chuyện hoặc bất đắc dĩ mới chuyển nhượng cơ hội việc làm, bình thường thì ai lại muốn chứ?
Tóm lại, trước mắt Lương Thanh Thanh chỉ còn lại con đường thứ hai——lấy chồng.
Xem ra nguyên chủ không chọn sai đường, chỉ là chọn sai người, giành đàn ông với nữ chính, chẳng phải tự chuốc khổ vào thân sao? Vũng nước đục này, cô sẽ không dấn thân vào nữa!!
Cái thứ đó đựng đầy chất lỏng, mùi hôi thối khắp phòng, Lương Thanh Thanh không muốn không gian riêng tư duy nhất của mình bị ô uế, lại không tiện làm phiền người khác giúp mình đổ chất thải, đắn đo mãi, cuối cùng không còn cách nào khác, cô chỉ có thể nín thở chạy ra nhà vệ sinh đổ.
Đổ xong quay về lại khóc một trận….
Nửa tháng tiếp theo, Lương Thanh Thanh đều nằm trên giường nhìn chằm chằm vào trần nhà xám xịt, suy nghĩ về con đường tương lai, ngoài ăn cơm và đi vệ sinh, cô không bước một chân ra khỏi cửa.
Đúng vậy, những ngày này cô đã có thể bịt mũi đi vệ sinh rồi, phải nói rằng con người là loài động vật có khả năng thích nghi mạnh nhất?
May mà điểm này so với nguyên chủ cũng không chênh lệch là bao, vừa vặn chứng thực bản tính lười biếng, không để người khác phát hiện ra điều bất thường, ngược lại còn thấy như vậy mới đúng.
Suy nghĩ lâu như vậy, cuối cùng cô cũng đưa ra một kết luận quan trọng nhất, đó chính là thoát khỏi vùng nông thôn nghèo khó, chạy thẳng vào thành phố để hưởng cuộc sống tốt đẹp.
Ít nhất cũng phải có nhà vệ sinh sạch sẽ!
Nhưng bây giờ là thời điểm nào? Mùa hè năm 1975, là thời đại mà muốn đi xa cũng phải xin giấy phép của cán bộ lãnh đạo, người bình thường muốn đổi đời chỉ có hai con đường, hoặc là có một công việc chính thức, hoặc là kết hôn với người thành phố.
Muốn có được một công việc, một là thông qua tuyển dụng, hai là tìm mối quan hệ hoặc bỏ tiền ra mua.
Tuyển dụng thì trước là nội bộ, sau là bên ngoài, trước là thành phố, sau là nông thôn.
Ước chừng phải đến năm nảo năm nào mới có thể gặp được một lần, nếu không thì đã không đến nỗi hàng năm đều có nhiều thanh niên thất nghiệp lựa chọn về quê, ở quê kiếm miếng cơm ăn cũng tốt hơn là ở thành phố chết đói.
Con đường thứ hai thì nhà họ Lương nghèo rớt mồng tơi, lại là nông dân nghèo vẻ vang đời đời kiếp kiếp, không có quan hệ cũng không có tiền.
Hơn nữa công việc chính thức thời này đều là bát cơm sắt, có thể truyền cho đời sau! Trừ khi gia đình xảy ra chuyện hoặc bất đắc dĩ mới chuyển nhượng cơ hội việc làm, bình thường thì ai lại muốn chứ?
Tóm lại, trước mắt Lương Thanh Thanh chỉ còn lại con đường thứ hai——lấy chồng.
Xem ra nguyên chủ không chọn sai đường, chỉ là chọn sai người, giành đàn ông với nữ chính, chẳng phải tự chuốc khổ vào thân sao? Vũng nước đục này, cô sẽ không dấn thân vào nữa!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.