Thập Niên 70, Mỹ Nhân Làm Tinh Ôm Đùi Đại Lão
Chương 30:
Đường Qua Tử
09/08/2024
Từng người nhà họ Lương mặt mày khác nhau, phần lớn đã quen với những ánh nhìn soi mói nên đều vờ như không thấy, tiếp tục đi về phía trước, chỉ riêng Lương Quân Cường là kẻ nóng nảy, không thể nghe người khác nói bóng gió em gái mình, lập tức xắn tay áo gầm lên: "Nhìn cái gì? Tin ông móc mắt bây giờ!"
Lương Quân Cường cao lớn lực lưỡng, là một trong số ít lao động chính trong làng, gân xanh trên cánh tay nổi cuồn cuộn, nhìn thôi đã thấy khiếp đảm, cái tay đó mà đấm một cái thì thấu tận trời xanh.
Thấy vậy, mọi người vội im bặt nhưng cũng có kẻ cóc sợ, nói khiêu khích: "Nhìn cũng không được nhìn à? Có giỏi thì ra tay đi!"
"Mày ngứa đòn thì lại đây, tao cho mày biết tay tao to cỡ nào!"
Nói xong, Lương Quân Cường định xông lên nhưng vừa dứt lời đã bị người ta nắm lấy cánh tay.
Quay đầu lại, anh ta bắt gặp ánh mắt bất mãn của cô vợ mới cưới - Hoàng Thục Mẫn.
Cô trừng mắt lắc đầu với anh ta: "Làm trò hề gì vậy? Mau về thôi."
Nghe vậy, Lương Quân Cường bất mãn: "Nhưng mà, bọn họ nói anh thế, anh không mắng lại thì còn ra thể thống gì nữa?"
"Anh đi không? Không đi thì em đi đấy!" Hoàng Thục Mẫn nhìn xung quanh, thấy ai cũng nhìn bọn họ, chồng thì không chịu nghe lời, cứ cãi cố, xấu hổ chết đi được. Cô ta bèn dậm chân, cắm đầu chạy về phía trước.
Chạy một mạch mà không thấy Lương Quân Cường đuổi theo, cô tủi thân vô cùng, trong lòng không khỏi oán trách: Cái con bé Lương Thanh Thanh này đúng là khắc tinh của cô mà! Cứ nhắc đến nó là y như rằng có chuyện!
Cả nhà ra đồng kiếm công điểm, chỉ có mỗi nó ở nhà như bà hoàng, không làm gì thì thôi đi, giờ còn khiến cô ta bị cả làng cười chê! Cứ thế này, chẳng mấy chốc danh tiếng của cô ta cũng bị nó vấy bẩn mất!
Chồng cô ta cũng ngốc nốt, không lo vun vén mối quan hệ với mọi người thì chớ, lại còn vì Lương Thanh Thanh mà gây chuyện đánh nhau, vừa lỗ mãng vừa nóng nảy, lúc trước cô ta bị gì mà nhìn trúng anh ta nhỉ?
Vừa nghĩ đến đây, trước mắt cô ta bỗng hiện ra một màu vàng rực rỡ, những bông hoa khoe sắc, nhụy hoa rung rinh trong gió, đẹp vô cùng. Ngước mắt lên, cô ta nhìn thấy khuôn mặt đen nhẻm nhưng vẫn rất điển trai đang toe toét cười nịnh nọt.
Nhìn thấy chồng, cơn giận trong lòng Hoàng Thục Mẫn vơi đi một nửa.
“Vợ à, người ta nói gia đình mình, anh nhất định phải nói lại, nếu không sẽ bị xem là kẻ nhu nhược bắt nạt thì sao.” Lương Quân Cường gãi gãi đầu, cười gượng hai tiếng, nghiêm túc giải thích tại sao bản thân lại chấp nhặt với người ta giữa thanh thiên bạch nhật như vậy.
Lương Quân Cường cao lớn lực lưỡng, là một trong số ít lao động chính trong làng, gân xanh trên cánh tay nổi cuồn cuộn, nhìn thôi đã thấy khiếp đảm, cái tay đó mà đấm một cái thì thấu tận trời xanh.
Thấy vậy, mọi người vội im bặt nhưng cũng có kẻ cóc sợ, nói khiêu khích: "Nhìn cũng không được nhìn à? Có giỏi thì ra tay đi!"
"Mày ngứa đòn thì lại đây, tao cho mày biết tay tao to cỡ nào!"
Nói xong, Lương Quân Cường định xông lên nhưng vừa dứt lời đã bị người ta nắm lấy cánh tay.
Quay đầu lại, anh ta bắt gặp ánh mắt bất mãn của cô vợ mới cưới - Hoàng Thục Mẫn.
Cô trừng mắt lắc đầu với anh ta: "Làm trò hề gì vậy? Mau về thôi."
Nghe vậy, Lương Quân Cường bất mãn: "Nhưng mà, bọn họ nói anh thế, anh không mắng lại thì còn ra thể thống gì nữa?"
"Anh đi không? Không đi thì em đi đấy!" Hoàng Thục Mẫn nhìn xung quanh, thấy ai cũng nhìn bọn họ, chồng thì không chịu nghe lời, cứ cãi cố, xấu hổ chết đi được. Cô ta bèn dậm chân, cắm đầu chạy về phía trước.
Chạy một mạch mà không thấy Lương Quân Cường đuổi theo, cô tủi thân vô cùng, trong lòng không khỏi oán trách: Cái con bé Lương Thanh Thanh này đúng là khắc tinh của cô mà! Cứ nhắc đến nó là y như rằng có chuyện!
Cả nhà ra đồng kiếm công điểm, chỉ có mỗi nó ở nhà như bà hoàng, không làm gì thì thôi đi, giờ còn khiến cô ta bị cả làng cười chê! Cứ thế này, chẳng mấy chốc danh tiếng của cô ta cũng bị nó vấy bẩn mất!
Chồng cô ta cũng ngốc nốt, không lo vun vén mối quan hệ với mọi người thì chớ, lại còn vì Lương Thanh Thanh mà gây chuyện đánh nhau, vừa lỗ mãng vừa nóng nảy, lúc trước cô ta bị gì mà nhìn trúng anh ta nhỉ?
Vừa nghĩ đến đây, trước mắt cô ta bỗng hiện ra một màu vàng rực rỡ, những bông hoa khoe sắc, nhụy hoa rung rinh trong gió, đẹp vô cùng. Ngước mắt lên, cô ta nhìn thấy khuôn mặt đen nhẻm nhưng vẫn rất điển trai đang toe toét cười nịnh nọt.
Nhìn thấy chồng, cơn giận trong lòng Hoàng Thục Mẫn vơi đi một nửa.
“Vợ à, người ta nói gia đình mình, anh nhất định phải nói lại, nếu không sẽ bị xem là kẻ nhu nhược bắt nạt thì sao.” Lương Quân Cường gãi gãi đầu, cười gượng hai tiếng, nghiêm túc giải thích tại sao bản thân lại chấp nhặt với người ta giữa thanh thiên bạch nhật như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.