Thập Niên 70: Mỹ Nhân Mềm Mại Dựa Vào Công Lược Đại Lão Để Nằm Thắng
Chương 32: Câu Cá
Tài Thần Thiên Kim
24/03/2024
Phương Đường xinh đẹp như vậy cứ như vậy bị Tang Mặc bắt lấy, mấy thanh niên trí thức nam không phục lắm, nhưng mà cũng chỉ dám nói vài lời chua ngoa ở sau lưng, Tang Mặc này nhìn qua là biết không dễ chọc.
Triệu Vỹ Kiệt thâm trầm nhìn về phía Phương Đường, anh ta đã viết thư về nhà, chắc chắn cha mẹ anh ta sẽ cảnh cáo người nhà họ Phương, xem con ả đê tiện này còn dám lả lơi ong bướm hay không.
Vốn dĩ anh ta muốn cưới Phương Đường, cho cô cái danh phận đứng đắn, nhưng hiện tại anh ta lại đổi ý rồi, ả đê tiện này không xứng, anh ta muốn chơi chán rồi lại quăng con ả đê tiện này đi, khiến cô chỉ như chiếc giày rách mà thôi.
Tang Mặc cấy xong một loạt mạ rồi đứng thẳng eo lên, không thấy được Phương Đường, còn tưởng rằng cô đã về ký túc xá, nhưng rất nhanh đã nghe được tiếng gọi của Phương Đường: “Tang Mặc Tang Mặc, mau tới hỗ trợ!”
Tang Mặc nhướng mày rồi đi lên bờ ruộng, khi đi lên, lấy giày dùng sức hất con đỉa ở trên mu bàn chân đi, con đỉa hút máu đến no bụng, hất vài cái liền rơi xuống, từ đầu tới đuôi, đôi mắt Tang Mặc cũng đều không nháy một cái nào.
Phương Đường luống cuống tay chân mà bắt cá, cô bỏ cần câu hoang dại tự chế vào trong nước, không bao lâu thì cá liền cắn câu, vì thế cô lập tức lôi kéo, một con cá lớn bay lên bờ rồi nhảy tung tóe khắp nơi. Cô muốn bắt mà không được, nhìn thấy nó lại muốn nhảy xuống sống thì liền gọi Tang Mặc tới hỗ trợ.
Tang Mặc cũng thấy được, kinh ngạc đến nỗi tròng mắt như muốn rơi ra, thế mà cô thật sự câu được cá?
Nghĩ đến dáng vẻ thần bí của Phương Đường vừa rồi, Tang Mặc im lặng, còn có chút ghen ghét, nhưng nhìn thấy cái nhánh cây không thể gọi là cần câu kia của Phương Đường thì tâm trạng ghen ghét của anh biến mất một cách thần kỳ.
Đây là con gái ruột của ông trời, anh chỉ cần có thể được gặp mặt và được chia cho một nửa là tốt lắm rồi, ghen ghét cũng không được.
“Nhanh lên, bắt lấy, đừng để cho nó nhảy mất!” Phương Đường kêu lên.
Tang Mặc nhanh nhẹn mạnh mẽ mà bắt cá lên, là một con cá trích nặng hơn một cân, nấu thành món cá kho hoặc hầm canh đều rất ngon, dinh dưỡng rất phong phú.
Phương Đường nhếch miệng cười với anh, lau nước trên mặt rồi tiếp tục câu cá, hệ thống chưa nói khen thưởng tặng kèm là một lần, vậy chắc là còn có thể lại câu thêm mấy con.
Tang Mặc đi tìm cái thùng, bỏ cá vào thùng để nuôi, chỉ với một khoảng thời gian này thôi mà Phương Đường lại câu được thêm một con, lúc này còn lớn hơn con vừa rồi nữa, là cá mè hơn bốn cân, đám vảy trắng tinh lóe lên ánh sáng bảy màu dưới ánh mặt trời, cực kỳ xinh đẹp.
Tam quan được bồi dưỡng từ nhỏ đã hoàn toàn vỡ nát, Tang Mặc yên lặng bắt cá lên, ném vào thùng, lại nhìn dây leo bị cá gặm mấy miếng kia, tam quan lại nát đầy đất.
Người dân trong thôn nói cá trong sông này rất khôn, nhưng mà anh thật sự không cảm giác được, chỉ cảm thấy chúng quá dại dột, đến nhánh cây cũng đều gặm thì có thể khôn được chừng nào chứ?
“Nặng quá, Tang Mặc, mau tới đây!”
Phương Đường lại kêu lên, hai tay dùng sức giữ lấy cần câu, sợi dây bị túm đến mức thẳng tắp, hiển nhiên là có cá lớn.
Triệu Vỹ Kiệt thâm trầm nhìn về phía Phương Đường, anh ta đã viết thư về nhà, chắc chắn cha mẹ anh ta sẽ cảnh cáo người nhà họ Phương, xem con ả đê tiện này còn dám lả lơi ong bướm hay không.
Vốn dĩ anh ta muốn cưới Phương Đường, cho cô cái danh phận đứng đắn, nhưng hiện tại anh ta lại đổi ý rồi, ả đê tiện này không xứng, anh ta muốn chơi chán rồi lại quăng con ả đê tiện này đi, khiến cô chỉ như chiếc giày rách mà thôi.
Tang Mặc cấy xong một loạt mạ rồi đứng thẳng eo lên, không thấy được Phương Đường, còn tưởng rằng cô đã về ký túc xá, nhưng rất nhanh đã nghe được tiếng gọi của Phương Đường: “Tang Mặc Tang Mặc, mau tới hỗ trợ!”
Tang Mặc nhướng mày rồi đi lên bờ ruộng, khi đi lên, lấy giày dùng sức hất con đỉa ở trên mu bàn chân đi, con đỉa hút máu đến no bụng, hất vài cái liền rơi xuống, từ đầu tới đuôi, đôi mắt Tang Mặc cũng đều không nháy một cái nào.
Phương Đường luống cuống tay chân mà bắt cá, cô bỏ cần câu hoang dại tự chế vào trong nước, không bao lâu thì cá liền cắn câu, vì thế cô lập tức lôi kéo, một con cá lớn bay lên bờ rồi nhảy tung tóe khắp nơi. Cô muốn bắt mà không được, nhìn thấy nó lại muốn nhảy xuống sống thì liền gọi Tang Mặc tới hỗ trợ.
Tang Mặc cũng thấy được, kinh ngạc đến nỗi tròng mắt như muốn rơi ra, thế mà cô thật sự câu được cá?
Nghĩ đến dáng vẻ thần bí của Phương Đường vừa rồi, Tang Mặc im lặng, còn có chút ghen ghét, nhưng nhìn thấy cái nhánh cây không thể gọi là cần câu kia của Phương Đường thì tâm trạng ghen ghét của anh biến mất một cách thần kỳ.
Đây là con gái ruột của ông trời, anh chỉ cần có thể được gặp mặt và được chia cho một nửa là tốt lắm rồi, ghen ghét cũng không được.
“Nhanh lên, bắt lấy, đừng để cho nó nhảy mất!” Phương Đường kêu lên.
Tang Mặc nhanh nhẹn mạnh mẽ mà bắt cá lên, là một con cá trích nặng hơn một cân, nấu thành món cá kho hoặc hầm canh đều rất ngon, dinh dưỡng rất phong phú.
Phương Đường nhếch miệng cười với anh, lau nước trên mặt rồi tiếp tục câu cá, hệ thống chưa nói khen thưởng tặng kèm là một lần, vậy chắc là còn có thể lại câu thêm mấy con.
Tang Mặc đi tìm cái thùng, bỏ cá vào thùng để nuôi, chỉ với một khoảng thời gian này thôi mà Phương Đường lại câu được thêm một con, lúc này còn lớn hơn con vừa rồi nữa, là cá mè hơn bốn cân, đám vảy trắng tinh lóe lên ánh sáng bảy màu dưới ánh mặt trời, cực kỳ xinh đẹp.
Tam quan được bồi dưỡng từ nhỏ đã hoàn toàn vỡ nát, Tang Mặc yên lặng bắt cá lên, ném vào thùng, lại nhìn dây leo bị cá gặm mấy miếng kia, tam quan lại nát đầy đất.
Người dân trong thôn nói cá trong sông này rất khôn, nhưng mà anh thật sự không cảm giác được, chỉ cảm thấy chúng quá dại dột, đến nhánh cây cũng đều gặm thì có thể khôn được chừng nào chứ?
“Nặng quá, Tang Mặc, mau tới đây!”
Phương Đường lại kêu lên, hai tay dùng sức giữ lấy cần câu, sợi dây bị túm đến mức thẳng tắp, hiển nhiên là có cá lớn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.