Thập Niên 70: Mỹ Nhân Mềm Mại Dựa Vào Công Lược Đại Lão Để Nằm Thắng
Chương 34: Chia Sẻ
Tài Thần Thiên Kim
24/03/2024
“Nhanh chóng làm việc đi, đừng lười biếng!”
Đội trưởng Hoàng rống lên, lúc chắp tay sau lưng rời đi thì còn len lén nhìn thùng cá. Tang Mặc nhìn thấy thì trong lòng có chủ ý.
Muốn đứng vững gót chân ở trong thôn thì cần phải nịnh bợ được đại đội trưởng, như vậy về sau làm việc sẽ càng tiện hơn rất nhiều.
Tang Mặc nắm chặt thời gian làm xong công việc, sắc trời cũng tối sầm, sau đó Phương Đường thương lượng với anh: “Tôi muốn đưa mấy con cá trích cho đội trưởng Hoàng, con gái ông ấy đang ở cữ.”
“Ừ.”
Khóe miệng Tang Mặc nhẹ cong lên, anh cũng có cùng suy nghĩ với Phương Đường, người phụ nữ này cũng không ngốc như anh tưởng.
“Chỗ đội trưởng Hoàng thì anh đi đưa đi, tôi lại đưa mấy con cho hàng xóm, còn lại thì bồi bổ thân thể cho ông Phương và ông Ngô.” Phương Đường cười khiến mi mắt cong cong, khuôn mặt lấp lánh sáng như ánh bình minh.
“Cô không ăn sao?”
“Ăn chứ, chắc chắn mấy người không biết làm cá, nên tôi sẽ làm cho mọi người. Làm xong rồi thì cùng nhau ăn, tôi làm cá ăn rất ngon, bảo đảm anh ăn ngon đến tụt đầu lưỡi.” Trong mắt Phương Đường đầy trông mong mà nhìn, vì để tăng thiện cảm, cô dễ sống lắm sao?
Đương nhiên Tang Mặc tin, lần trước cô nấu thịt thỏ đã ăn rất ngon, vậy thì ăn cá kho cũng sẽ ngon, đã lâu rồi cũng chưa được ăn, trong miệng không khỏi tràn đầy nước miếng.
Kết thúc công việc, Phương Đường lấy hai con cá mè lớn từ thùng ra, chia cho hai thanh niên trí thức nam ở ký túc xá.
“Thật sự cám ơn, Phương Đường cũng tới ăn cùng chứ?”
Đám thanh niên trí thức nam được chiều mà hoảng, mất mát vì không câu được cá lập tức không còn, Phương Đường ở trong lòng bọn họ cũng biến thành thiên sứ thiện lương tốt đẹp.
“Không ăn đâu, tôi tự làm được. Các anh không được cho Triệu Vỹ Kiệt ăn, nếu không về sau tôi lại câu được cá thì sẽ không chia cho các anh đâu.” Phương Đường không hề che giấu sự chán ghét đối với Triệu Vỹ Kiệt một chút nào.
“Yên tâm, chắc chắn không cho anh ta ăn, chỉ chúng tôi ăn thôi.”
Các thanh niên trí thức nam sảng khoái đồng ý, bọn họ cũng không thích Triệu Vỹ Kiệt suốt ngày tỏ ra cao ngạo, bớt chia cho một người thì bọn họ còn có thể ăn được nhiều cá hơn một chút.
Bên phía thanh niên trí thức nữ cũng được chia, Phương Đường cũng đưa ra yêu cầu: “Không được cho Bạch An Kỳ ăn, nếu không về sau tôi cũng sẽ không chia cho mọi người nữa.”
Biểu cảm của Trương Vệ Hồng rất khó xử, muốn khuyên Phương Đường phải có tình bạn bè, không thể đối xử với chị em như kẻ thù như vậy được, nhưng căn bản Phương Đường không muốn nghe cô ta nói lời vô nghĩa, nói thẳng: “Mấy người không làm được thì tôi cầm cá đi.”
“Sẽ không cho, chắc chắn sẽ không cho.”
Văn Tĩnh cười hứa hẹn, cá đến miệng rồi thì chỉ có kẻ ngốc mới có thể nhường. Cô ta cũng đã nhìn rõ loại người như Bạch An Kỳ, trong nhà có tiền nhưng lại rất keo kiệt, luôn lén ăn ngon mà cũng chẳng chia cho mấy người bọn cô ta ăn, còn không hào phóng bằng Phương Đường đâu.
Đội trưởng Hoàng rống lên, lúc chắp tay sau lưng rời đi thì còn len lén nhìn thùng cá. Tang Mặc nhìn thấy thì trong lòng có chủ ý.
Muốn đứng vững gót chân ở trong thôn thì cần phải nịnh bợ được đại đội trưởng, như vậy về sau làm việc sẽ càng tiện hơn rất nhiều.
Tang Mặc nắm chặt thời gian làm xong công việc, sắc trời cũng tối sầm, sau đó Phương Đường thương lượng với anh: “Tôi muốn đưa mấy con cá trích cho đội trưởng Hoàng, con gái ông ấy đang ở cữ.”
“Ừ.”
Khóe miệng Tang Mặc nhẹ cong lên, anh cũng có cùng suy nghĩ với Phương Đường, người phụ nữ này cũng không ngốc như anh tưởng.
“Chỗ đội trưởng Hoàng thì anh đi đưa đi, tôi lại đưa mấy con cho hàng xóm, còn lại thì bồi bổ thân thể cho ông Phương và ông Ngô.” Phương Đường cười khiến mi mắt cong cong, khuôn mặt lấp lánh sáng như ánh bình minh.
“Cô không ăn sao?”
“Ăn chứ, chắc chắn mấy người không biết làm cá, nên tôi sẽ làm cho mọi người. Làm xong rồi thì cùng nhau ăn, tôi làm cá ăn rất ngon, bảo đảm anh ăn ngon đến tụt đầu lưỡi.” Trong mắt Phương Đường đầy trông mong mà nhìn, vì để tăng thiện cảm, cô dễ sống lắm sao?
Đương nhiên Tang Mặc tin, lần trước cô nấu thịt thỏ đã ăn rất ngon, vậy thì ăn cá kho cũng sẽ ngon, đã lâu rồi cũng chưa được ăn, trong miệng không khỏi tràn đầy nước miếng.
Kết thúc công việc, Phương Đường lấy hai con cá mè lớn từ thùng ra, chia cho hai thanh niên trí thức nam ở ký túc xá.
“Thật sự cám ơn, Phương Đường cũng tới ăn cùng chứ?”
Đám thanh niên trí thức nam được chiều mà hoảng, mất mát vì không câu được cá lập tức không còn, Phương Đường ở trong lòng bọn họ cũng biến thành thiên sứ thiện lương tốt đẹp.
“Không ăn đâu, tôi tự làm được. Các anh không được cho Triệu Vỹ Kiệt ăn, nếu không về sau tôi lại câu được cá thì sẽ không chia cho các anh đâu.” Phương Đường không hề che giấu sự chán ghét đối với Triệu Vỹ Kiệt một chút nào.
“Yên tâm, chắc chắn không cho anh ta ăn, chỉ chúng tôi ăn thôi.”
Các thanh niên trí thức nam sảng khoái đồng ý, bọn họ cũng không thích Triệu Vỹ Kiệt suốt ngày tỏ ra cao ngạo, bớt chia cho một người thì bọn họ còn có thể ăn được nhiều cá hơn một chút.
Bên phía thanh niên trí thức nữ cũng được chia, Phương Đường cũng đưa ra yêu cầu: “Không được cho Bạch An Kỳ ăn, nếu không về sau tôi cũng sẽ không chia cho mọi người nữa.”
Biểu cảm của Trương Vệ Hồng rất khó xử, muốn khuyên Phương Đường phải có tình bạn bè, không thể đối xử với chị em như kẻ thù như vậy được, nhưng căn bản Phương Đường không muốn nghe cô ta nói lời vô nghĩa, nói thẳng: “Mấy người không làm được thì tôi cầm cá đi.”
“Sẽ không cho, chắc chắn sẽ không cho.”
Văn Tĩnh cười hứa hẹn, cá đến miệng rồi thì chỉ có kẻ ngốc mới có thể nhường. Cô ta cũng đã nhìn rõ loại người như Bạch An Kỳ, trong nhà có tiền nhưng lại rất keo kiệt, luôn lén ăn ngon mà cũng chẳng chia cho mấy người bọn cô ta ăn, còn không hào phóng bằng Phương Đường đâu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.