Thập Niên 70: Mỹ Nhân Mềm Mại Dựa Vào Công Lược Đại Lão Để Nằm Thắng
Chương 9: Chọn Giường
Tài Thần Thiên Kim
21/03/2024
Bạch An Kỳ còn đeo một chiếc đồng hồ nữ. Trong mười hai người thanh niên trí thức thì chỉ có cô ta với Triệu Vỹ Kiệt đeo đồng hồ. Một chiếc đồng hồ cũng có giá hơn một trăm tệ. Nói cách khác, tài sản cố định trên người Bạch An Kỳ có khoảng hai đến ba trăm tệ. Thật sự rất giàu có.
Nhưng mà tính cách của cô gái này rất kiêu ngạo, không dễ ở chung. Kiếp trước, Phương Đường thường xuyên bị cô ta bắt nạt. Đơn giản là vì Phương Đường xinh đẹp hơn cô ta, và được nhiều thanh niên trí thức nam chào đón hơn.
“Ở tạm đi. Điều kiện ở nông thôn chắc chắn không bằng thành phố. Chúng ta đến đây là chịu đựng gian khổ và rèn luyện.”
Thanh niên trí thức nữ đang nói chuyện trông chững chạc, mái tóc cắt ngắn, mặt vuông dài, da ngăm đen, dáng vẻ giản dị, nói chuyện như bà cụ. Cô ta tên là Trương Vệ Hồng, người Lư Châu. Cô ta là người rất say mê được làm quan. Từ tiểu học đến trung học, cô ta đều là lớp trưởng, nói chuyện với dáng vẻ của người cán bộ kỳ cựu.
Bạch An Kỳ trợn trừng mắt, hừ một tiếng, quay đầu lại và đánh vào gáy Trương Vệ Hồng một cái.
Vẻ mặt của Trương Vệ Hồng xấu hổ, không xuống đài được. Một người thanh niên trí thức nữ khác vội hoà giải: “Chúng ta cùng nhau giới thiệu một chút. Suy cho cùng sau này, chúng ta sẽ là đồng đội cùng nhau chiến đấu, rất có thể sẽ ở đây cả đời. Tôi tên là Văn Tĩnh, đến từ Giang Thành.”
“Ai muốn ở cái nơi quỷ quái này cả đời chứ. Đấy là các người, còn tôi cùng lắm ở một năm là có thể về nhà!”
Bạch An Kỳ không vui khi nghe điều đó, trừng mắt nhìn với vẻ coi thường. Biểu hiện của Văn Tĩnh cũng xấu hổ. Cô ta với Trương Vệ Hồng trao đổi ánh mắt bất đắc dĩ.
Từ lúc vào phòng đến bây giờ, ba người này cũng chưa để ý đến Phương Đường, cố ý hay vô tình cô lập cô. Phương Đường cũng không chủ động đi đến và làm khuôn mặt lạnh lùng. Cô dọn chiếc giường bên cạnh cửa sổ và bắt đầu trải đệm và chăn.
“Tôi muốn ngủ trên chiếc giường này. Ai cho cô trải!” Bạch An Kỳ không vui vẻ hét lên, còn đẩy Phương Đường ra.
“Trên giường có viết tên cô sao? Ai đến trước thì ở trước. Nếu cô không thích thì đi tìm đội trưởng Hoàng mà nói!”
Phương Đường né người tránh đi và tiếp tục trải giường chiếu, cũng không ngẩng đầu một cái nào. Trước kia cô luôn để bản thân chịu ấm ức để lấy lòng người khác, nhưng cũng không có ai cảm ơn. Họ lại còn được đằng chân lân đằng đầu rồi bắt nạt cô. Trước đây cô thật sự vô cùng ngốc.
“Cô…… Cô đợi đấy cho tôi. Hiện tại, tôi sẽ lập tức đi tìm đội trưởng Hoàng!”
Bạch An Kỳ nổi giận đùng đùng và đi ra ngoài tìm người. Trương Vệ Hồng với Văn Tĩnh cùng chọn chiếc giường mà mình hài lòng. Còn thừa lại một chiếc giường bên cạnh cửa, trên cửa lại có một khe hở rất lớn khiến gió thổi vào rất mạnh.
Nhưng mà tính cách của cô gái này rất kiêu ngạo, không dễ ở chung. Kiếp trước, Phương Đường thường xuyên bị cô ta bắt nạt. Đơn giản là vì Phương Đường xinh đẹp hơn cô ta, và được nhiều thanh niên trí thức nam chào đón hơn.
“Ở tạm đi. Điều kiện ở nông thôn chắc chắn không bằng thành phố. Chúng ta đến đây là chịu đựng gian khổ và rèn luyện.”
Thanh niên trí thức nữ đang nói chuyện trông chững chạc, mái tóc cắt ngắn, mặt vuông dài, da ngăm đen, dáng vẻ giản dị, nói chuyện như bà cụ. Cô ta tên là Trương Vệ Hồng, người Lư Châu. Cô ta là người rất say mê được làm quan. Từ tiểu học đến trung học, cô ta đều là lớp trưởng, nói chuyện với dáng vẻ của người cán bộ kỳ cựu.
Bạch An Kỳ trợn trừng mắt, hừ một tiếng, quay đầu lại và đánh vào gáy Trương Vệ Hồng một cái.
Vẻ mặt của Trương Vệ Hồng xấu hổ, không xuống đài được. Một người thanh niên trí thức nữ khác vội hoà giải: “Chúng ta cùng nhau giới thiệu một chút. Suy cho cùng sau này, chúng ta sẽ là đồng đội cùng nhau chiến đấu, rất có thể sẽ ở đây cả đời. Tôi tên là Văn Tĩnh, đến từ Giang Thành.”
“Ai muốn ở cái nơi quỷ quái này cả đời chứ. Đấy là các người, còn tôi cùng lắm ở một năm là có thể về nhà!”
Bạch An Kỳ không vui khi nghe điều đó, trừng mắt nhìn với vẻ coi thường. Biểu hiện của Văn Tĩnh cũng xấu hổ. Cô ta với Trương Vệ Hồng trao đổi ánh mắt bất đắc dĩ.
Từ lúc vào phòng đến bây giờ, ba người này cũng chưa để ý đến Phương Đường, cố ý hay vô tình cô lập cô. Phương Đường cũng không chủ động đi đến và làm khuôn mặt lạnh lùng. Cô dọn chiếc giường bên cạnh cửa sổ và bắt đầu trải đệm và chăn.
“Tôi muốn ngủ trên chiếc giường này. Ai cho cô trải!” Bạch An Kỳ không vui vẻ hét lên, còn đẩy Phương Đường ra.
“Trên giường có viết tên cô sao? Ai đến trước thì ở trước. Nếu cô không thích thì đi tìm đội trưởng Hoàng mà nói!”
Phương Đường né người tránh đi và tiếp tục trải giường chiếu, cũng không ngẩng đầu một cái nào. Trước kia cô luôn để bản thân chịu ấm ức để lấy lòng người khác, nhưng cũng không có ai cảm ơn. Họ lại còn được đằng chân lân đằng đầu rồi bắt nạt cô. Trước đây cô thật sự vô cùng ngốc.
“Cô…… Cô đợi đấy cho tôi. Hiện tại, tôi sẽ lập tức đi tìm đội trưởng Hoàng!”
Bạch An Kỳ nổi giận đùng đùng và đi ra ngoài tìm người. Trương Vệ Hồng với Văn Tĩnh cùng chọn chiếc giường mà mình hài lòng. Còn thừa lại một chiếc giường bên cạnh cửa, trên cửa lại có một khe hở rất lớn khiến gió thổi vào rất mạnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.