Thập Niên 70: Mỹ Nhân Mềm Mại Dựa Vào Công Lược Đại Lão Để Nằm Thắng
Chương 46: Đâu Mới Là Con Người Thật
Tài Thần Thiên Kim
27/03/2024
Phương Đường liếc nhìn sắc mặt tái mét của Bạch An Kỳ, thật ra cô cũng đoán được chắc chắn Bạch An Kỳ đã ăn cá rồi, người phụ nữ này thích nhất chính là ăn cá, chỉ cần cô ta năn nỉ, thì chắc chắn Trương Vệ Hồng sẽ không từ chối, nếu Bạch An Kỳ lấy lạp xưởng ra hối lộ, thì Văn Tĩnh cũng sẽ không phản đối.
“Cá của cô có gì đặc biệt hơn người chứ, ở nhà mỗi ngày tôi đều ăn, tại sao tôi lại phải ăn món cá dở tệ của cô chứ? Phương Đường, tôi nói cho cô biết, tôi càng ghét cô hơn!”
Bạch An Kỳ tức giận đến mức chửi bới, cha của cô ta là giám đốc một công ty vận chuyển hàng hóa, mọi người đều cưng chiều cô ta, Phương Đường chỉ là đồ nhà quê thì làm gì có tư cách mà so với cô ta, hừ, đồ nhà quê như cô làm sao xứng?
“Trước khi nói nhảm thì nên lau sạch vết ở khóe miệng trước đi kìa!” Phương Đường cười lạnh nói.
Trong lòng Bạch An Kỳ hoảng hốt, duỗi tay ra lau miệng, Trương Vệ Hồng và Văn Tĩnh đều thay đổi sắc mặt, thầm mắng Bạch An Kỳ ngu xuẩn, giờ thì tốt rồi, đắc tội với Phương Đường, sau này sẽ không thể lại ăn cá được nữa.
“Sao cô lại nghe lời như vậy, tôi bảo cô lau cô liền lau, tôi lừa cô đấy!”
Phương Đường châm chọc nhìn về phía Trương Vệ Hồng và Văn Tĩnh, hai người đều xấu hổ mà cúi đầu, càng thấy đau lòng vì tương lai sẽ không được ăn cá nữa, rồi lại hối hận vì đã cho Bạch An Kỳ ăn.
Lúc này Bạch An Kỳ mới hiểu được, mình đã bị Phương Đường lừa, cô ta giơ tay lên muốn đánh người, nhưng Phương Đường đá né được một cách nhẹ nhàng, thậm chí cô còn đá cô ta một phát, cô thừa sức đối phó với một người có dáng người nhỏ nhắn của Bạch An Kỳ.
Một chân đá Bạch An Kỳ ngã, Phương Đường túm lấy tóc cô ta rồi cảnh cáo: “Sau này nếu cô còn nói nhảm ở bên ngoài thì tôi sẽ cào rách mặt cô. Để cô biến thành một người vô cùng xấu xí!”
Da đầu cô ta đau nhức, Bạch An Kỳ vừa sợ vừa đau, cô ta cảm thấy Phương Đường thật sự dám cào mặt mình, ánh mắt vừa rồi của người phụ nữ này thật sự đáng sợ, giống như muốn giết người vậy, hu hu… Cô ta muốn về nhà, không muốn sống chung phòng với một kẻ mắc bệnh tâm thần đâu.
Phương Đường khịt mũi khinh thường, buông người phụ nữ này ra, trong tay cô có một sợi tóc đen, cô nhẹ nhàng thổi bay nó đi, sợi tóc đó rơi lên mặt Bạch An Kỳ, làm cô ta sợ đến mức cả người run rẩy, nước mắt chảy ra.
Sau khi nhẹ nhàng vỗ vỗ vào mặt cô ta, Phương Đường mỉm cười nói: “Sau này hãy ngoan ngoãn một chút, đừng có lúc nào cũng chọc tức tôi, nhớ chưa?”
“Nhớ... Nhớ rồi… Hu hu…”
Toàn thân Bạch An Kỳ run rẩy, cô ta hối hận vì đã đắc tội với một kẻ điên như Phương Đường, mẹ cô ta đã nói đắc tội với ai cũng được nhưng không được đắc tội với một kẻ điên, bởi vì kẻ điên giết người không bị coi là phạm pháp, cô ta không thể đụng vào cục đá này được, chỉ tổn thất cho mình thôi.
Trương Vệ Hồng và Văn Tĩnh cũng không dám nói gì, trong mắt họ đều là sự khiếp sợ, biểu hiện vừa rồi của Phương Đường đã phá vỡ tam quan của họ rồi. Phương Đường nhìn qua thì có vẻ là người nũng nịu, có thể khóc bất cứ lúc nào, nhưng vừa rồi khi dạy dỗ Bạch An Kỳ thì còn hung dữ hơn cả đàn ông nhiều, rốt cuộc thì đâu mới là bộ mặt chân thật của Phương Đường đây?
“Cá của cô có gì đặc biệt hơn người chứ, ở nhà mỗi ngày tôi đều ăn, tại sao tôi lại phải ăn món cá dở tệ của cô chứ? Phương Đường, tôi nói cho cô biết, tôi càng ghét cô hơn!”
Bạch An Kỳ tức giận đến mức chửi bới, cha của cô ta là giám đốc một công ty vận chuyển hàng hóa, mọi người đều cưng chiều cô ta, Phương Đường chỉ là đồ nhà quê thì làm gì có tư cách mà so với cô ta, hừ, đồ nhà quê như cô làm sao xứng?
“Trước khi nói nhảm thì nên lau sạch vết ở khóe miệng trước đi kìa!” Phương Đường cười lạnh nói.
Trong lòng Bạch An Kỳ hoảng hốt, duỗi tay ra lau miệng, Trương Vệ Hồng và Văn Tĩnh đều thay đổi sắc mặt, thầm mắng Bạch An Kỳ ngu xuẩn, giờ thì tốt rồi, đắc tội với Phương Đường, sau này sẽ không thể lại ăn cá được nữa.
“Sao cô lại nghe lời như vậy, tôi bảo cô lau cô liền lau, tôi lừa cô đấy!”
Phương Đường châm chọc nhìn về phía Trương Vệ Hồng và Văn Tĩnh, hai người đều xấu hổ mà cúi đầu, càng thấy đau lòng vì tương lai sẽ không được ăn cá nữa, rồi lại hối hận vì đã cho Bạch An Kỳ ăn.
Lúc này Bạch An Kỳ mới hiểu được, mình đã bị Phương Đường lừa, cô ta giơ tay lên muốn đánh người, nhưng Phương Đường đá né được một cách nhẹ nhàng, thậm chí cô còn đá cô ta một phát, cô thừa sức đối phó với một người có dáng người nhỏ nhắn của Bạch An Kỳ.
Một chân đá Bạch An Kỳ ngã, Phương Đường túm lấy tóc cô ta rồi cảnh cáo: “Sau này nếu cô còn nói nhảm ở bên ngoài thì tôi sẽ cào rách mặt cô. Để cô biến thành một người vô cùng xấu xí!”
Da đầu cô ta đau nhức, Bạch An Kỳ vừa sợ vừa đau, cô ta cảm thấy Phương Đường thật sự dám cào mặt mình, ánh mắt vừa rồi của người phụ nữ này thật sự đáng sợ, giống như muốn giết người vậy, hu hu… Cô ta muốn về nhà, không muốn sống chung phòng với một kẻ mắc bệnh tâm thần đâu.
Phương Đường khịt mũi khinh thường, buông người phụ nữ này ra, trong tay cô có một sợi tóc đen, cô nhẹ nhàng thổi bay nó đi, sợi tóc đó rơi lên mặt Bạch An Kỳ, làm cô ta sợ đến mức cả người run rẩy, nước mắt chảy ra.
Sau khi nhẹ nhàng vỗ vỗ vào mặt cô ta, Phương Đường mỉm cười nói: “Sau này hãy ngoan ngoãn một chút, đừng có lúc nào cũng chọc tức tôi, nhớ chưa?”
“Nhớ... Nhớ rồi… Hu hu…”
Toàn thân Bạch An Kỳ run rẩy, cô ta hối hận vì đã đắc tội với một kẻ điên như Phương Đường, mẹ cô ta đã nói đắc tội với ai cũng được nhưng không được đắc tội với một kẻ điên, bởi vì kẻ điên giết người không bị coi là phạm pháp, cô ta không thể đụng vào cục đá này được, chỉ tổn thất cho mình thôi.
Trương Vệ Hồng và Văn Tĩnh cũng không dám nói gì, trong mắt họ đều là sự khiếp sợ, biểu hiện vừa rồi của Phương Đường đã phá vỡ tam quan của họ rồi. Phương Đường nhìn qua thì có vẻ là người nũng nịu, có thể khóc bất cứ lúc nào, nhưng vừa rồi khi dạy dỗ Bạch An Kỳ thì còn hung dữ hơn cả đàn ông nhiều, rốt cuộc thì đâu mới là bộ mặt chân thật của Phương Đường đây?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.